Editor: Melodysoyani.
Trong đình viện của Vương phủ, tam vương gia Mộ Dung Lưu Quang và thiên kim của tả thừa tướng - Tần Uyển Như đang ngồi trên ghế đá “liếc mắt đưa tình”. Tiểu Thôi xong việc lập tức lui ra, trở về thư phòng tiếp tục xử lí công văn. Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng thức thời tránh xa, đối với loại thế trận này, từ trước đến nay bọn họ đều không chộn rộn *( lộn xộn, nhốn nháo).
Bọn hạ nhân đưa nước trà lên, liền thối lui đến một bên để đợi mệnh. Kết quả là, trong đình viện này, chỉ còn lại có mỗ Vương gia và mỗ thiên kim! Ách... Cộng thêm một mỗ Vũ không biết thức thời nữa!
Tần Uyển Như khó chịu quăng cho người nào đó một cái nhìn xem thường, lại ngại có tam Vương gia ở đây, nên cũng không dám nói gì thêm. Nhưng thật ra Lưu Quang đã nhìn ra tâm tư của nàng, ánh mắt khẽ chuyển, nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ.
"Sao ngươi còn chưa lui ra?"
Tiểu Vũ vừa nghe, lập tức kinh ngạc: "Gia! Ta là hộ vệ ở bên cạnh ngươi! Biết bên cạnh là có ý nghĩa gì không? Chính là một tấc cũng không rời! Nếu không phải có trở ngại nam nữ khác biệt, thì dù ngươi có đi ngủ hay đi vệ sinh ta cũng phải đi theo!"
Lưu Quang nhún vai không nói gì, nàng muốn ở lại như vậy cũng tốt, cứ như thế sẽ thú vị hơn! Tần Uyển Như hơi nhăn mày lại, lại lĩnh giáo cảnh giới da mặt dày của người nào đó một lần nữa.
Điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không để ý tới người dư thừa nào đó nữa. Tần Uyển Như nở một nụ cười, chỉ chỉ nước tra ở trên bàn, đới với vẻ mặt tươi cười “không có ý tốt” của Lưu Quang nói: "Vương gia! Hoa cúc có vị cay đắng ngọt bùi, tính Hàn, có tác dụng làm giảm nhiệt, giúp mắt sáng và giải độc gan. Vào thời tiết thế này, không có gì tốt bằng việc được uống một ly trà hoa cúc, đây là ta đặc biệt sai hạ nhân ngắt hoa cúc còn tươi tốt để chế ra, mời vương gia dùng thử!"
"À….?"
Lưu Quang lên tiếng trả lời rồi nâng chung trà lên, còn chưa tới kịp đưa tới bên miệng, đã bị người ta chặn lại, lập tức đoạt đi.
"Ngươi!" Tần Uyển Như chán nản nhìn Tiểu Vũ, nhẫn nại như là đạt tới cực hạn. Vốn đã rất bất mãn việc nàng đứng một bên rồi, lúc này còn lớn gan ngang nhiên cướp chén trà trong tay của vương gia! Nữ tử này... Cũng quá to gan lớn mật đi!
Lưu Quang không có tức giận giống như Tần Uyển Như, chỉ thoáng nhíu mày nhìn Tiểu Vũ, đợi câu trả lời của nàng.
"Gia! Đây là trà hoa cúc đó! Không thể uống, không thể uống!"
"Vì sao?"
"Bởi vì đó là trà hoa cúc!"
"...?"
"Nếu là hoa khác, ta sẽ để ngươi nếm thử! Hoa đào, hoa hạnh, hoa lê gì đó, những hoa ấy, người thích thì cứ việc uống! Nhưng chỉ có hoa cúc này thì cho dù thế nào ngươi cũng không được uống!" Ách, ý nghĩa của việc này rất thâm sâu, tạm thời không thể nào giải thích được!
Lưu Quang khó hiểu, vẻ mặt của Tần Uyển Như cũng quái lạ. Lại nói tiếp, vừa rồi lúc nàng ta gặp nha đầu này ở cửa, cũng vì việc ngắm loại hoa này mà tranh chấp. Cũng không biết nha đầu kia có tật xấu gì, mà không thể ngắm hoa cúc, cũng không thể uống trà hoa cúc! Hay là nàng không có cảm tình với hoa cúc?
Mắt thấy Tiểu Vũ đổ chén trà hoa cúc vốn thuộc về tam vương gia vào bụng của mình, rốt cuộc Tần Uyển Như nhịn không được đập bàn đứng lên.
"Làm càn! Thật làm càn! Tại sao trong phủ của ngài lại có một hạ nhân không biết quy củ như vậy! Tam gia, thứ Uyển Như lắm miệng, nha đầu kia không biết quy củ như vậy, nếu như không trừng trị nàng thỏa đáng, thì về sau, người ta sẽ nói tam vương gia ngài không biết quản giáo!"
"Phải không?" Lưu Quang một tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng nói: “Vậy theo như ý tứ của Tần tiểu thư, thì phải trừng trị nha đầu này thế nào?"
Đôi mắt Tần Uyển Như sáng ngời, giống như cuối cùng cũng nghe được lời nói then chốt. Vẻ mặt thay đổi, hai gò má hơi hơi phiếm hồng, nháy mắt thành dảng vẻ hiền lành dịu dàng.
"Uyển Như là nữ nhi của thừa tướng, mặc dù không tôn quý như công chúa ở hoàng thành, nhưng từ nhỏ cũng phải chịu giáo huấn nghiêm khắc của phụ thân! Hạ nhân ở quý phủ cũng chịu ảnh hưởng của gia phụ, mỗi người đều hiểu rõ lễ nghi quy củ. Nếu như tam Vương gia không chê... Uyển Như hi vọng có thể tạm thời ở lại trong phủ của ngài, hỗ trợ dạy tiểu hộ vệ này!"
Lưu Quang nghe vậy lặng yên liếc mắt nhìn Tiểu Vũ ở bên cạnh, chỉ thấy nàng bưng chén trà, hơi nhăn mày lại. Khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong lòng có quyết định.
"Khó được Tần tiểu thư có lòng tương trợ như vậy, vậy bổn vương liền cung kính không bằng tuân mệnh. Người đâu! Mau đi thu dọn sương phòng ở phía Tây!"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt tươi cười của Tần Uyển Như sáng lạn như hoa cúc. Cao hứng quên hết tất cả nói: "Tam gia khách khí, Uyển Như đã quấy rầy quý phủ rồi, sau này tam gia đừng gọi là Tần tiểu thư nữa, trực tiếp gọi tên của ta đi!"
Lưu Quang gật gật đầu: "Được, Uyển Như!"
"..."
Tiểu thư được gọi tên nào đó có chút lâng lâng bị nha hoàn đỡ đi, Tiểu Vũ đi đến bên cạnh Lưu Quang, nhướng mày lên nói: "Gia! Có phải ngươi cảm thấy có quá ít con nhóc ở trong phủ hay không, cho nên mới đặc biệt kéo thêm vài người đến nói chuyện phiếm với ta?"
Lưu Quang không phản bác cũng không thừa nhận, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiểu Vũ vỗ vỗ đầu nhỏ, nhét ly trà đã uống gần hết vào trong tay của Lưu Quang, nói: "Ta cảm thấy cũng không tệ lắm! Trà hoa cúc này thật sự uống không ngon chút nào! Cho nên gia, dù thế nào ngươi cũng đừng nếm thử! Phải nhớ kỹ! Yêu quý mạng sống, tránh xa hoa cúc!"
Sau khi nói hết những lời nói khó hiểu này, Tiểu Vũ vỗ vỗ bả vai của Lưu Quang, khoác tay nhỏ bé thảnh thơi rời khỏi.
Lưu Quang đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng đã đi xa của nàng, không khỏi lắc đầu phì cười ra tiếng.
Xem ra những ngày sau này... Chắc là sẽ càng ngày càng thú vị!