Editor: Melodysoyani
Nguyệt Tiểu Vũ thề! Nàng thực không phải là người có tấm lòng vàng! Nếu biết trước chuyện bản thân không biết bơi lặn, nàng tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch nhảy theo xuống nước như vậy! Lúc ý thức chìm vào trong hôn mê, trong đầu nàng hiện lên ý tưởng.Chính là... TNND! Có phải nhảy sông tự sát đều đần độn như vậy không? Chết kiểu thống khổ thiếu Dưỡng khí (oxygen, kí hiệu O) như thế cũng bằng lòng nếm thử! Thật sự là có tinh thần cản đảm!
Mà Diệp Tử khuynh kia, thành công nhảy xuống chìm trong hồ nước, cũng thành công gặp được vị vương gia nàng ta luôn luôn muốn gặp, càng thành công vu oan giá họa, nói là Tiểu Vũ đẩy nàng ta rơi xuống sông.
Vốn cho rằng tam vương gia sẽ che chở nàng ta, hơn nữa nghiêm khắc trách phạt Tiểu Vũ. Cũng không dự đoán được, Mộ Dung Lưu Quang chỉ thản nhiên bỏ lại một câu "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.", sau đó lập tức rời khỏi.
"Gia!"
Sau khi ra khỏi cửa phòng Diệp Tử khuynh, Tiểu Hắc nhịn không được muốn mở miệng nói cái gì đó. Lưu Quang lại ra hiệu ý bảo hắn không cần nhiều lời, bảo hai huynh đệ bọn họ vội đi lo chuyện của mình, còn hắn thì ngoảnh đầu đi đến phòng Tiểu Vũ.
"Lão đại! Ta sợ độ cao sợ nước, vách núi đen này... Ha ha, hay là ngươi tự nhảy đi!"
Nhớ đến ban đầu ở trước dốc núi đoạn trường (đứt ruột xé gan), mỗ nha đầu cáu kỉnh đù giỡn với hắn, chết sống đều phải nhảy xuống dốc núi đi cứu Tiểu Long Nữ. Chỉ là sau này cũng là bởi vì chuyện này, mới thành bước ngoặc tình cảm giữa bọn họ. Lần đó là lần đầu tiền mèo con Tiểu Vũ nói thích hắn! Nói cho dù phát sinh chuyện gì, cũng không muốn rời khỏi hắn!
Từ đó, sau này hắn nhập ma thí thần (mê muội giết thần giết vua), chỉ vì cứu nàng ra khỏi Vong Xuyên Hà. Hắn đã từng lập lời thề, sẽ không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào nữa! Nhưng lúc này đây...
Lưu Quang đẩy cửa phòng ra, còn chưa tới kịp phản ứng, một bóng dáng lập tức nhào vào trong lòng hắn.
"Gia! Trước hết ngươi đừng nói gì cả, nghe ta giải thích! Thanh Diệp Tử này tự mình nhảy xuống nước! Ta tuyệt đối không có đẩy nàng! Ngươi phải tin, ta và nàng không thù không oán, nàng lại là thiên kim Thượng Thư, tội gì ta phải đẩy nàng xuống! Ai... chắc chắn ngươi muốn hỏi, tại sao đang êm đẹp nàng lại nhảy xuống sông phải không? Ta thề! Ta thề với đèn thề với nóc nhà! Ta thật không biết căn cốt của nàng nối sai ở đâu, trước đó một giây còn nói chuyện với ta, một giây sau đã nhảy vào trong nước rồi!"
Nhìn thấy nha đầu nào đó ở trước mắt, dáng vẻ vui vẻ khỏe mạnh. Lưu Quang nhướng mày, nhất thời có loại cảm giác có phải mình có chút quá khẩn trương với nàng hay không?
Mà Tiểu Vũ thấy Lưu Quang không nói chuyện, cho rằng hắn còn đang tức giận hoặc là không có nghe lời giải thích của nàng. Không khỏi lại nói tiếp: "Gia... Ta thực không có đẩy nàng! Ai, lúc này ngược lại ta đặc biệt bội phục người phát minh ra máy theo dõi! Đây là phát minh vĩ đại cỡ nào! Có nó, hết thảy âm mưu đều là mây trôi! Cũng không cần phải khiến ta tốn nhiều lời như vậy!"
Lưu Quang nghe thấy lời nói thầm nho nhỏ của nàng, nhịn không được bật cười.
"Nàng không sao chứ?"
Tiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã với hắn: "Ta không sao! Đầu óc ta chưa bị nước dìm, rất bình thường! Không đẩy nàng chính là không đẩy nàng, ngươi có bức cung nghiêm hình với ta, ta cũng không có đẩy nàng!"
Lưu Quang lắc lắc đầu, đưa tay nhẹ xoa tráng của nàng.
"Ta hỏi nàng, thân thể nàng có sao không? Có không thoải mái hay không?"
"... Hả?"
Tiểu Vũ có chút mê mang nháy mắt mấy cái: "Ta, thân thể ta?"
"Không phải nàng cũng rơi xuống nước à? Thế nào? Hiện tại nhìn dáng vẻ nhảy tưng tưng của nàng, xem ra không có gì đáng ngại đi?"
Mỗ Vũ nhìn dáng vẻ Lưu Quang chân thành giải thích, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không biết nên phản ứng như thế nào! Mà Lưu Quang biết đôi khi đầu nàng sẽ bị chập mạch, nên cũng không có truy xét. Nhẹ nhàng chạm vào trước trán nàng.
"Ừm, không có hiện tượng nóng lên, xem ra chắc là không có việc gì. Ta đã sai Lục Hà đi pha chút trà gừng, đợi lát nữa nàng ngoan ngoãn uống đi, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Đừng chạy đi làm loạn khắp nơi không quan tâm bản thân! Ta rất chờ mong lời thề son sắc trước đó của nàng, vẫn luôn chờ nàng đến bắt cóc ta! Cũng đừng làm cho ta thất vọng nhé!"
Đưa tay xoa xoa đầu mỗ Vũ, Lưu Quang mỉm cười rời đi. Hắn thoải mái rời khỏi, nhưng Tiểu Vũ lại thất thần tại chỗ, thật lâu không lấy lại tinh thần! Thẳng đến Lục Hà bưng trà gừng tới, thấy dáng vẻ ngây dại của nàng, lúc nhịn không được lớn tiếng gọi nàng, nàng mới có thể tỉnh lại, hưng phấn một phen ôm lấy Lục Hà, kích động nói: "Có khả năng! Hết thảy đều có khả năng!"
Đầu Lục Hà đầy mờ mịt, hỏi:"Cái gì, cái gì có khả năng?"
"Bắt cóc Vương Gia mĩ nam đó!"
"... Hả?"
"Trước kia ta vẫn luôn bị vây trong trạng thái phòng ngự! Đến vương phủ lâu như vậy, vẫn chưa áp dụng cái đối sách nào! Ngay từ đầu là chuyện Thất công chúa, bây giờ là chuyện bị rơi xuống, hai con tiểu yêu tinh đã tìm tới cửa! Nghĩ lại, hình như ngay từ đầu ta đã không thể biểu hiện gì! Ngươi xem Tần Uyển Như, còn biết ngắm hoa uống trà, Diệp Tử khuynh kia còn lợi hại hơn, giở mọi mách khóe! Vừa biết thi từ ca phú, còn biết nhảy cầu giá họa! Ngược lại ta là người vào phủ đầu tiên, nhưng vẫn chưa ra so chiêu!"
Sờ sờ cái trán được Lưu Quang chạm vào, Tiểu Vũ bạo phát như vũ trụ nhỏ! Đây là cổ vũ đó! Đây là ám chỉ đó! Sắp bắt cóc được mĩ nam rồi!
Từ khi Lục Hà bắt đầu tiến vào vương phủ hầu hạ Tiểu Vũ, chỉ biết mục tiêu của nàng là tam vương gia! Lúc này nghe thấy nàng nói như vậy, lập tức phụ họa nói: "Đúng! Ta đều vào phủ lâu như vậy, cũng không phát hiện cô nương ngươi làm cái gì! Đến lúc đánh đòn phủ đầu rồi! Áp chế nhuệ khí của hai con yêu tinh kia!"
Tiểu Vũ cười hì hì, vẫy vẫy tay: "Không vội! Ta là thục nữ, không thể dùng vũ lực khiến các nàng khuất phục! Mấy ngày nay, ta nhìn hai người các nàng làm ầm ĩ cũng rất thú vị! Chỉ là hôm nay Thanh Diệp Tử này tự động chọc ta, cũng đừng trách ta không khách khí! Chờ ta giải quyết hai con tiểu yêu tinh là các nàng, lập tức lừa Vương gia mĩ nam xuất phủ! Có rất nhiều người ở đế đô biết hắn, chỉ sợ hai con tiểu yêu tinh cất bước đi, còn có vô số tiểu yêu tinh ùn ùn kéo tới!"
"Đúng đó!" Lục Hà gật gật đầu: "Vậy cô nương muốn sao?"
"Ha ha! Thiên cơ không thể tiết lộ!"
~ Hết chương 11~