Vương Gia Này, Ta Muốn

Quyển 1 - Chương 28: Mưu kế




Đêm khuya, hai bóng dáng từ trên không trung bay xuyên qua hoàng thành, như vào chỗ không người vậy, còn cực kỳ tiêu sái quay lại nhìn.

Nếu không phải lúc này đang mang nhiệm vụ trong người, thì Tiểu Vũ thật muốn bảo mỗ Hắc dẫn nàng bay thêm hai vòng nữa. Chuyện này còn kích thích hơn cả Yun night speed nữa đấy! Chỉ cần mỗ Hắc buông lỏng tay một chút thôi, thì cái mạng nhỏ của nàng cũng xong luôn.

“Hắc Hắc, đến Cung Hoa Hiên đi! Chúng ta đi tìm thất công chúa!”

Tiểu Vũ nhỏ giọng nói bên tai mỗ Hắc, người sau gật đầu đáp lại một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên mái hiên một chút lại lập tức bay vọt lên, thấp giọng mở miệng.

“Tiểu Vũ này! Chúng ta thương lượng chuyện này một chút có được không?”

“Hả? Chuyện gì vậy?”

“Có thể đừng gọi ta là Hắc Hắc nữa được không?Cái tên này, nghe rất giống chó đó.Chẳng lẽ người không phát hiện ra mỗi lần ngươi kêu, thì Tiểu Bạch lậptức nhịn không được mà nén cười ở bên cạnh sao?”

Tiểu Vũ nhíu mày, ra sức phản bác: “Nào có chứ! Làm sao ta lại không biết được? Tên của tên Tiểu Bạch kia mới giống con chó nhỏ đó, tên ngươi còn hay hơn hắn nhiều!”

Mỗ Hắc không nói gì, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ là Tiểu Bạch hay Tiểu Hắc, còn có Bạch Bạch hay Hắc Hắc, thì nó đều là cái tên không được hay lắm….Ngươi hãy đổi xưng hô đi!”

Lúc ở địa phủ, cả ngày Tiểu Vũ đều gọi họ là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc còn chưa tính. Dù sao những người ở địa phủ, đều vì thân phận của Tiểu Vũ, nên dù nàng có kêu gì thì cũng không ai dám cười. Chỉ là hiện tại không còn giống như vậy nữa! Thấy lão đại như vậy, thì có lẽ tạm thời sẽ không trở về địa phủ được. Hắn tiếp xúc với nhiều người ở thiên giới như vậy, tên này không thể tùy tiện gọi được.

“Đổi xưng hô à?” Tiểu Vũ nhấp miệng: “Nhưng cũng đâu có ai gọi họ của các người chứ?”

Ánh mắt Tiểu Hắc sáng ngời: “Vậy thì ngươi đừng gọi họ nữa, trực tiếp kêu tên của chúng ta đi!”

“Tên à?”

“Ừ! Tên đó!”

“Thì ra hai huynh đệ các người cũng có tên à? Ta vẫn tưởng các người chỉ có thể kêu là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chứ!” Nàng vẫn còn nhớ, lúc trước khi nàng vừa tiến vào Vương phủ, mỹ nam vương gia đã giới thiệu với nàng như vậy mà? Nói đây là hai vị hộ vệ của hắn, một người tên là Tiểu Bạch, một người tên là Tiểu Hắc!

Hai trán của mỗ Hắc đầy vạch đen: “Làm ơn đi! Mọi người đều có tên mà? Tiểu Bạch và Tiểu Hắc là do lão đại….Chậc, không đúng, là để cho Vương gia hắn dễ kêu hơn thôi. Giống như quản gia Tiểu Thôi vậy! Thật ra ba chúng tôi cũng có tên, đôi khi gia cũng gọi tên của bọn tôi!”

“À??” Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói, lập tức có chút hào hứng: “Vậy tên của ngươi là gì?”

“Vô Mệnh!”

“Vô Mệnh? Hắc Vô Mệnh à? Ồ! Không ngờ tên của ngươi lại gợi lên sự tàn khốc đến như vậy đấy!” Phù hợp với tiêu chuẩn soái ca, không tệ, không tệ!

“Tất nhiên rồi!” Tiểu Hắc giương mi, còn không biết xấu hổ nói, thật ra tên này là do lúc trước Lưu Quang đã thuận miệng gọi đại thôi.

“Thế còn Tiểu Bạch? Tiểu Bạch tên gì?”

“Tiểu Bạch gọi là Vô Thường!”

“Vô Thường à, Chậc, làm sao tên này lại giống như tên của Quỷ Soa câu hồn vậy…..Ừm, lại nói tiếp, Hắc Bạch Vô Thường sao? Tên của hai huynh đệ các người thật giống…..”

Vẻ mặt mỗ Hặc hoàn toàn thay đổi, xấu hổ cười nói: “À, ha ha….Là trùng hợp, trùng hợp thôi mà!”

Tiểu Vũ gật gật đầu: “Đúng đó! Nhất định là trùng hợp thôi! Dáng vẻ của Tiểu Hắc kia, mặc dù có chút tự kỷ đến đáng ghét, nhưng đầu tóc vẫn rất gọn gàn. Nếu quỹ soa mà lớn lên như các người vậy, không cần phải đi câu hồn nữa, thì hàng loạt mỹ nữ cũng sẽ chạy nhào đến ôm chằm các người thôi!”

“Ha! Chuyện này….” Tiểu Hắc chỉ có thể cười một cách ngây ngô, sợ Tiểu Vũ lại hỏi thêm nữa, nên hắn khẩn trương nói tránh đi: “Chậc, vẫn còn Tiểu Thôi mà! Hắn tên là Thôi Liên Quân! Ta rất thích tên của hắn, nhưng Tiểu Bạch lại nói tên này cực kỳ thâm trầm, tỏ vẻ một chút cũng không thích…..”

Trán Tiểu Vũ nổi lên ba vạch đen, thâm trầm à? Từ phương diện nào mà Tiểu Bạch lại nói tên này thâm trầm chứ?

…..

Hai người nói chuyện trên dọc đường một lát, thì lập tức tới cửa Cung Hoa Hiên. Không chờ phản ứng của hai hộ vệ, Tiểu Hắc lập tức nhanh tay nhanh mắt lắc mình tiến lên, hai con dao lưu loát phóng về phía bọn họ.

Tiểu Vũ giơ ngón tay cái lên nhìn hắn tán thưởng, lập tức không chút khách khí đẩy cửa đi vào.

Mới đầu khi cùng nữ thấy có người lạ xâm nhập, thì vô ý thức tựa vào tường hét chói tai. Tiểu Vũ giơ hai tay cao lên làm ra dáng vẻ đầu hàng, vội vàng nói: “Đừng kêu, đừng kêu nữa! Là ta đây!”

Hai chữ “là ta” này của nàng, đầu tiên là làm cho các cung nữ sửng sốt, tiếp theo là hai mặt nhìn nhau, đầu của cả đám nổi lên một dấu chấm hỏi nhỏ.

Ai vậy?

Lúc này, thất cong chúa Mộ Dung Phiêu Tự cũng đi tới, khác với dáng vẻ mê mang của các cung nữ, là nàng liếc mắt một cái đã nhận ra Tiểu Vũ. Lúc này vẫy vậy ta mở miệng nói: “Không có gì đâu! Bọn họ là bằng hữu của bản công chúa, các người hãy ra ngoài trước đi!”

Chủ tử lên tiếng, các cung nữ lập tức ngoan ngoãn rời khỏi. Tiểu Hắc hai tay ôm ngực đứng ở một bên, nhiệm vụ chính của Tiểu Hắc bảo vệ Tiểu Vũ thật tốt, về phần những chuyện khác, hắn không có chút hứng thú nào.

Sau khi các cung nữ rời đi, Mộ Dung Phiêu Tự liền đóng cửa lại, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ.

“Ngươi……Sao hai người lại đến đây vậy? Tam ca đâu rồi?” Đã hơn nửa đêm rồi, không có thông truyền, chẳng lẽ bọn họ lén vào đây à?

Tiểu Vũ tự nhiên tìm một cái ghế để ngồi xuống, vừa rồi bị Tiểu Hắc ôm lấy bay đi khắp nơi, tuy là có chút kích thích, nhưng chân lại chó chút như muốn nhũn ra vậy.

“Bây giờ thì chuyện này có hơi phức tạp rồi, chúng tôi không thể ra mặt giúp đỡ được. Cho nên ta đã đến để giái quyết vấn đề khó khăn này!”

Ngoài miệng mỗ Vũ nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ: thật ra thì tam ca ngươi bị sét đánh rồi,đang xấu hổ ở nhà không dám ra gặp mặt ngươi đó! Ai…..Ta thật đúng là thiện lương mà, lại cho vương gia nhiều mặt mũi như vậy!

Thất công chúa hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy…..Chuyện này là do thập tứ đệ hạ lệnh, tam ca thật sự không thể nhúng tay vào chuyện này. Huynh ấy bảo các người tới đây là để….?”

Bốp! Tiểu Vũ búng tay một cái: “Tương kế tựu kế!”

“……Có ý gì?”

Tiểu Vũ đứng dậy đến bên cạnh Mộ Dung Phiêu Tự: “Ý là….Công chúa hãy ngoan ngoãn nghe lời, hãy nghe theo lời của tiểu hoàng đế đi, ba ngày sau hãy thuận lợi vui vẻ gả đến Diệp gia đi!”

Mộ Dung Phiêu Tự sửng sốt: “Không được! Như vậy sao được! Người phải gả đi, là tỷ tỷ…..”

“Không cần lo lắng!” Tiểu Vũ đánh gãy lời của nàng, cười hì hì, nhìn ngoắt tay Mộ Dung Phiêu Tự một cái, thần bí tới gần bên tai nàng nói cái gì đó.

Sau khi nghe xong, Mộ Dung Phiêu Tự lập tức tràn đầy kinh ngạc tới mở to hai mắt.

“Không, không phải chứ? Như vậy có được không? Lỡ như…..”

“Không có lỡ như!” Giọng Mỗ Vũ đầy khẳng định: “Chỉ cần đến Diệp gia bái đường thành thân, sau khi đã nấu gạo thành cơm rồi, thì chuyện này đã xong hết rồi! Sau khi tiểu hoàng đế biết được chân tướng, cũng không thể làm được gì! Dù có muốn diệt cửu tộc vì tội khi quân, thì hắn cũng đã nằm trong cửu tộc đó rồi! Nên cũng không thể tự chém mình đi?”

“Ặc…..Nhưng mà….”

Được thôi! Thấy dáng vẻ cam chịu của Mộ Dung Phiêu Tự.Lúc này Tiểu Vũ lại kết luận: “Còn nữa trong vòng ba ngày nữa là tới đại hôn rồi, nên ta phải đến sơn trang ở goại ô để nói cho tỷ tỷ người biết kế hoạch này, sau đó lại đến Diệp gia thông báo cho Diệp Tử Lan. Người hãy ngoan ngoãn chờ ở trong hoàng thành đi, trước ngày đại hôn ta sẽ tới này!”

Vừa nói xong, Tiểu Vũ lại gọi Tiểu Hắc tới dẫn nàng đi. Nên nói cũng nói hết rồi, phải trở về thôi. Nhưng không ngờ Mộ Dung Phiêu Tự lại mở miệng gọi nàng lại.

“Này…..Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, ngươi…..thật ra ngươi là nử tử phải không?”

Tiểu Vũ quay đầu lại có chút mê mang, nháy mắt mấy cái: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta không giống nữ tử sao? Ta cũng đâu nói ta là nam nhân! Tuy rằng ta không kêu to lên, nhưng cũng không đến mức giống nam nhân chứ?”

Trán Mộ Dung Phiêu Tự nổi lên ba vạch đen, thì ra nàng vẫn nghĩ mình là nữ hộ vệ à?

Tiểu Hắc cũng không muốn nói lời nào để đụng nóc nhà ai, haiz…..tuy rằng dáng vẻ thuần thục này không có liên quan lớn gì đến đàn ông, nhưng tính tình này, sự thuần thục này cũng cách đàn ông không xa…..