Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 8: Mộ lan




Huyết Nguyệt lâu.

Bên tường có một tảng đá lớn trên mình phủ đầy rêu như đã nằm đó từ rất lâu bỗng nhẹ nhúc nhích, sau đó dần dần dịch chuyển qua một bên để lộ ra lỗ hổng dưới chân tường. Một cái đầu nhỏ thò vào, lén lút liếc ngang liếc dọc. Thấy chắc chắn không có ai thì thu đầu lại. Một tiểu hầu tử, một tiểu bụi lang trên đầu còn đậu một tiểu ưng lần lượt chạy như bay vào trong.

“Thiếu chủ? Ngươi đang làm gì ở đây thế?”

Vân Khinh đang lúi húi chui qua lỗ thì bị giọng nói ngạc nhiên đột ngột vang lên từ phía trên làm giật bắn mình, đầu va cốp một tiếng đau điếng. Người cong lại như con tôm, hai tay đau đớn ôm lấy đầu quằn quại trên mặt đất.

“A! Thiếu chủ, không sao chứ?”

Ngước lên thì thấy một nam hài gương mặt thanh tú đang lo lắng cúi xuống nhìn nàng. Ánh mặt trời chiếu lên nửa bên mặt làm con ngươi màu nâu nhạt của hắn càng trở nên trong suốt như thủy tinh khiến người đối diện nhìn vào cảm giác ấm áp dễ chịu.

“Mộ Lan, là ngươi a. Làm ta sợ muốn chết.”

Mộ Lan này không ai khác chính là nam hài được Vân Khinh cứu trước đây. Hiện tại hắn đã trở thành một thành viên trong Huyết Nguyệt lâu.

Đang đi ngang qua đây thì chợt thấy tảng đá lớn đột nhiên dịch chuyển, một lát sau từ phía sau chạy vào mấy tiểu thú, Mộ Lan vừa nhìn là nhận ra ngay chúng là sủng vật ngày thường vẫn hay bám theo Vân Khinh. Đi đến gần vòng qua tảng đá nhìn thì hắn phát hiện ra Vân Khinh đang chui vào qua… một cái lỗ chó.

Vịn tay Mộ Lan đứng dậy, phủi phủi đất dính trên người, xong xuôi vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt tò mò nghi hoặc của hắn.

“Thiếu chủ, không phải ngươi không được phép ra ngoài hay sao?”

Vân Khinh giật mình vội đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, đoạn đẩy tảng đá trở về chỗ cũ. Thận trọng liếc ngang liếc dọc rồi ngước mắt nhìn Mộ Lan, từng bước từng bước tiến đến. Mộ Lan ngỡ ngàng giật lùi lại. Nhưng hắn cứ lùi được một bước nàng lại tiến lên một bước. Cuối cùng chạm đến một thân cây không còn đường để thoái lui nữa, Mộ Lan bối rối cúi đầu nhìn Vân Khinh đang kề sát trước ngực mình, giọng run run gọi “Thiếu chủ?” Thế này thật quá gần rồi.

“Mộ Lan, ta đối xử với ngươi như thế nào?” Vân Khinh ngước mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mộ Lan.

Không nghĩ tới Vân Khinh sẽ hỏi loại câu hỏi này, nhịp tim trong lồng ngực bắt đầu trở nên loạn nhịp. Vì Vân Khinh chỉ cao tới ngực hắn nên Mộ Lan sợ nàng sẽ nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ này. Tự nhủ phải kiềm chế lại nhưng trái tim vẫn không nghe theo sự kiểm soát của chính chủ, thậm chí bản thân hắn lúc này có thể nghe rất rõ bên tai tiếng tim đập hỗn loạn của mình.

Mộ Lan trầm mặc không trả lời khiến Vân Khinh trong lòng lo lắng như có lửa đốt.



Huyết Nguyệt lâu được chia làm bốn bộ phận.

Ám đường, chuyên về tình báo thu thập thông tin, có nhiệm vụ bảo vệ nội dung những mật thư quan trọng và là chân trao đổi truyền tin siêu tốc. Những người thuộc Ám đường đều là những cao thủ khinh công xuất quỷ nhập thần.

Dược đường, nghe tên cũng có thể đoán ra được nơi này chuyên về độc dược cũng như giải dược. Đây cũng là nơi tụ họp nhiều dị nhân nhất trong Huyết Nguyệt lâu luôn nghiên cứu pha chế ra những loại độc kì dị giết người không thấy máu.

Ảnh đường, sở hữu nhiều cao thủ võ công cao cường nhất và đồng thời cũng nhiều mỹ nhân nhất. Đối với những đối tượng ám sát có thân phận đặc biệt được tầng lớp bảo vệ nghiêm ngặt, người Ảnh đường sẽ sử dụng vũ khĩ tự nhiên là dung mạo của mình dẫn dụ mê hoặc đối tượng. Con mồi sẽ tự động dâng mình đến và đi vào con đường chết không lối thoát. Nhưng cũng không ai có thể sống sót sau khi nhìn thấy khuôn mặt sát thủ Ảnh đường.

Mỗi sát thủ trong Huyết Nguyệt lâu đều được huấn luyện về mọi mặt như võ công, kĩ năng ám sát, thuật ẩn nấp, sử dụng ám khí, độc dược,… Hầu như tất cả đều có thiên phú riêng về một mặt nhất định nên được phân chia đến ba đường trên dựa theo năng lực của mình. Nhưng lại có những người đặc biệt tinh thông về mọi mặt, là những thiên tài của Huyết Nguyệt lâu được xếp vào Minh đường. Tuy nhiên nhân số của Minh đường so với ba đường còn lại thấp đến thảm hại, chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi người.



Vân Khinh nhìn tiểu nam hài gương mặt trong sáng như ánh mặt trời trước mặt, có ai mà ngờ được lại là một tiểu quái vật vô cùng khủng bố. Xuất sắc vượt qua ba vòng kiểm tra trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất của Minh đường không nói, một tháng trước lại tham gia tỷ thí luận võ ba tháng một lần của Huyết Nguyệt lâu leo lên mười vị trí dẫn đầu trong bảng xếp hạng. Nghĩ đến đây lại cảm thấy vừa buồn vừa hổ thẹn, nàng thân là thiếu chủ nhưng chỉ đứng chốt bảng tên mười người dẫn đầu, còn thua một lính mới tò te đứng thứ sáu, gần như lọt trong tốp năm rồi.

Mới đến đây chưa được bao lâu Mộ Lan đã trở thành nhân vật nổi tiếng được đem ra bàn luận sôi nổi đến tận bây giờ. Ngay đến Lãnh Nguyệt hiếm khi thấy mở miệng khen một ai đó cũng rất hài lòng về Mộ Lan, nói nàng tiện tay mà cũng may mắn nhặt về được một bảo bối khiến Vân Khinh cảm thấy có chút vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Nhưng nghĩ lại mình tính ra cũng gần ba mươi tuổi đầu còn tị nạnh với một thằng nhóc hơn mười tuổi rất mất mặt. Hơn nữa nhìn khuôn mặt ngây thơ này nàng không làm sao mà ghét được. Mộ Lan thật sự là một đứa trẻ ngoan. Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ mà đã tài giỏi hơn người, nhưng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo khinh thường người khác bao giờ. Đối với ai cũng rất chừng mực có lễ được lòng huynh đệ trong lâu. Hơn nữa Mộ Lan còn là người rất chịu khó và quy tắc, không hề có suy nghĩ mình là thiên tài mà lơ là trong việc rèn luyện. Ngược lại nghe nói hắn luôn là người cuối cùng rời khỏi khu tập luyện chung khi trời đã rất tối và cũng là người đầu tiên đến sớm nhất.

Vân Khinh thầm nghĩ, ‘con nhà người ta’ chính là đây.

Chẳng bù cho nàng cứ có cơ hội là trốn ra ngoài dạo chơi. Kiếp trước thọ mạng của nàng kết thúc quá ngắn và đột ngột. Cuộc sống hầu như chỉ xoay quanh việc học hành, tốt nghiệp đại học xong là lao đầu vào đi thực tập tìm việc làm, vì vậy hầu như không còn thời gian riêng cho bản thân. Nếu ông trời đã ban tặng cho nàng một kiếp mới, đương nhiên nàng sẽ biết trân trọng mà tẩn hưởng cuộc sống. Dù sao thì hiện tại nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, ham chơi là chuyện bình thường.

Con người Mộ Lan vốn rất nghiêm túc tuân thủ quy tắc. Hiện tại Vân Khinh lo sợ hắn sẽ đi tìm Lãnh Nguyệt tố giác nàng. Như vậy tội của nàng càng thêm chồng chất rồi.

“Rất tốt.” Còn đang chìm trong suy nghĩ lan man thì Mộ Lan chợt lên tiếng.

Vân Khinh bừng tỉnh bèn thuận nước đẩy thuyền nói “Vậy… Coi như đây là bí mật của hai chúng ta, ngươi có thể giữ kín chuyện này được không?”

Bí mật của hai chúng ta? Vành tai Mộ Lan dần nhiễm đỏ, bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Vân Khinh liền không chút do dự gật đầu.

Tâm đang lơ lửng nhẹ buông xuống, Vân Khinh vui mừng nói “Vậy là đồng ý rồi nhé. Chuyện này nhất định không được nói cho ai biết, nhất là sư phụ của ta.”

“Chuyện gì mà không thể để vi sư biết vậy?” Một giọng nói mang ý cười đột ngột từ sau lưng vang lên.

Vân Khinh giật mình, khóc không ra nước mắt thầm mắng âm hồn bất tán. Bây giờ quay lại không xong mà trốn cũng không thoát, nhất thời nàng chưa nghĩ ra nên viện cớ như thế nào để trốn tội được lần này.

Thấy Vân Khinh bất động không lên tiếng, lúc này mới chợt để ý tư thế hai người kia có chút ám muội. Mộ Lan sau là thân cây trước là Vân Khinh áp sát, hai tay nàng còn đặt lên thân cây giam hắn bên trong nhất thời không thể cử động.

Lãnh Nguyệt lại hỏi “Hai người các ngươi đang làm gì ở đây? Khinh nhi, vi sư nhớ không nhầm là đã ra lệnh ngươi không được ra khỏi Lạc viện của ngươi nửa bước?”

Nghe thấy câu này của Lãnh Nguyệt, mắt Vân Khinh chợt sáng lên như vớ được vàng, chậm rãi quay lại mỉm cười tự tin đáp “Đúng thế, sư phụ đã nói ta không được phép rời khỏi viện của ta nửa bước.”

Nghi hoặc nhìn vẻ tự tin của Vân Khinh, Lãnh Nguyệt thầm nghĩ không biết nàng lại nghĩ ra trò quỷ gì, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không hay “Đã tự biết như thế thì tốt. Vi sư phạt ngươi cấm túc thêm một tháng.”

“Tại sao?”

“Ngươi còn hỏi? Vi sư đã lệnh ngươi không được bước ra khỏi Lạc viện…”

“Nửa bước.” Vân Khinh lắc lắc ngón trỏ nói chêm thêm.

Lãnh Nguyệt có chút ngẩn người, một lát sau như vỡ lẽ hiểu ra gì đó, tay run run chỉ Vân Khinh lắp bắp không thành lời “Ngươi… Ngươi…”

“Đúng vậy, sư phụ nói ta không được bước ra khỏi Lạc viện nửa bước. Ta rất là nghe lời nha, chỉ bước có trăm bước mà thôi. Căn bản ta không hề làm trái lệnh, ngươi không thể phạt ta.” Nói đến đây khoái chí ôm bụng phá lên cười lớn.

Lãnh Nguyệt tức điên mà không có chỗ phát tiết, tay đập ngực bồm bộp nuốt giận. Tức chết mất.

Nhưng không để Vân Khinh đắc ý được lâu, Lãnh Nguyệt phun ra một câu khiến nàng không còn cười nổi “Người đâu! Đưa thiếu chủ đến Tử Vân các giao cho Vân công tử định đoạt.” Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Vân Khinh, Lãnh Nguyệt thấy quyết định của mình là vô cùng sáng suốt. Đúng là chỉ có Vân Nhiên mới trị nổi quỷ nha đầu này.

“Vâng!” Như vẫn luôn đợi lệnh của Lãnh Nguyệt, hai ám vệ không xác định rõ phương hướng từ trên không nhảy xuống hướng Vân Khinh đi đến cúi người kính cẩn nói “Thiếu chủ, mời.”

“Không! Ta không muốn đi!” Vân Khinh không nhìn ám vệ mà hướng Lãnh Huyệt la lên.

“Không muốn đi cũng phải đi.” Nói đoạn phất tay ra hiệu cho hai ám vệ.

“Thiếu chủ, chúng thuộc hạ thất lễ.”

Mắt thấy hai ám vệ động thủ muốn bắt mình, Vân Khinh bèn quay sang ôm chầm lấy Mộ Lan đang đứng gần nhất, sử dụng chiêu ‘lười nhỏ ôm cây’ có chết cũng không buông.

Lãnh Nguyệt nhức đầu nhìn cảnh tượng trước mắt. Lại thế nữa rồi, nhớ hồi nha đầu kia lúc ba tuổi. Để chống đối việc bái hắn làm sư phụ, trong suốt hai ngày liền Vân Khinh kiên quyết quấn chặt lấy Vân Nhiên không rời một tấc muốn thuyết phục phụ thân suy nghĩ lại. Cuối cùng đến gần hết ngày thứ hai không thể nhịn được nữa đành phải buông ra chạy đi thăm nhà xí, sau đó đương nhiên bị hắn tóm gọn rồi…

Lần này xem ra hắn phải sử dụng biện pháp mạnh mới trị được nàng, Lãnh Nguyệt ra lệnh “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tách hai người ra.”

“Vâng!”

Hai ám vệ một người giữ vai Mộ Lan một người ôm ngang thắt lưng Vân Khinh bắt đầu kéo về hai phía.

Mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra khiến hai tay tuột dần, vòng tay đang ôm eo Mộ Lan dần nới lỏng. Vân Khinh nóng vội ngước đầu ra lệnh “Mộ Lan, giữ lấy ta mau!”

“A? Vâng thưa thiếu chủ.” Mộ Lan ngẩn người một chút, sau ngay lập tức thi hành mệnh lệnh vòng tay ôm chặt lấy Vân Khinh kéo lại. Mộ Lan vừa ra tay tình thế liền đảo ngược khiến ám vệ không làm gì được, sợ mạnh tay quá làm tổn thương đến Vân Khinh. Không biết nên làm thế nào bèn quay sang Lãnh Nguyệt xin ý kiến.

Vân Khinh hướng Lãnh Nguyệt mỉm cười đắc ý, lè lưỡi làm mặt quỷ chêu trọc “Ta không đi đấy. Làm gì được ta nào?”

Lãnh Nguyệt tức xì khói quát lớn “Phản! Phản rồi!” Giơ tay chỉ Mộ Lan ra lệnh “Mộ Lan! Còn không mau buông nàng ra cho bổn lâu chủ.”

“Lâu chủ thứ tội, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của thiếu chủ.” Mộ Lan nhàn nhạt nói, thậm chí còn xưng thẳng là ‘ta’ đối với Lãnh Nguyệt. Mà cũng không đúng, đối với Vân Khinh hay với bất kì ai hắn cũng xưng như vậy. Thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Ngươi!” Thái độ dửng dưng không để lâu chủ như hắn vào mắt của Mộ Lan khiến Lãnh Nguyệt thực sự tức giận. Trong mắt nổi lên tia sát khí, nhưng vì vướng Vân Khinh nên không thể ra tay được đành ép nộ khí xuống. Từng bước đi đến hướng Vân Khinh lạnh giọng hỏi “Vi sư hỏi lần cuối, có buông ra hay không?”

“Không! Không buông! Đánh chết cũng không buông!” Đương nhiên Vân Khinh đã cảm nhận được tia sát khí tuy chỉ trong giây lát, vòng tay càng ôm chặt hơn. Vì nàng mà Mộ Lan mới chọc tới Lãnh Nguyệt, nếu hiện tại nàng buông tay ra thì Mộ Lan nguy mất. Biết thế ngay từ đầu cứ ngoan ngoãn nghe theo lời Lãnh Nguyệt là tốt rồi, nàng thực hối hận a.

Hừ một tiếng, Lãnh Nguyệt cúi xuống luồn tay qua eo Vân Khinh thọc lét. Không nghĩ tới Lãnh Nguyệt sẽ dùng tới biện pháp này, Vân Khinh bị nhột theo phản xạ vùng vẫy đẩy Mộ Lan ra, hai tay ôm lấy người tránh ma trảo của Lãnh Nguyệt. Chỉ chờ có thể, Lãnh Nguyệt nhanh chóng bắt được gáy áo nàng kéo ra, tựa như búp bê vải ném về phía ám vệ. Một ám vệ nhẹ nhàng bắt được, hai người hai bên giữ lấy cánh tay Vân Khinh đưa đi.

Có phản kháng thế nào cũng không được, Vân Khinh đành ngoái lại la lớn “Sư phụ! Đừng làm hại hắn! Xin ngươi đấy!”