_ Không cần, chính ngươi giữ đi! - Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, lại hướng 4 phía nhìn- Ngươi thấy Tần Nhi không?
_ Nàng không phải cùng ở 1 chỗ với ngươi sao? Thế nào, ngươi đem nàng vứt bỏ? - Hồ Thanh Ca thờ ơ mà quơ quơ lồng đèn trong tay, đáy mắt trong
lúc lơ đãng chảy qua 1 luồng tinh mang.
Tư Mã Duệ không để ý đến hắn, trực tiếp hướng trong đám người đi đến.
Hồ Thanh Ca lúc này mới ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng của hắn,
cay đắng cười, Tô Tần, ngươi rốt cuộc cũng là vì nam nhân này, bất quá
không quan hệ, chỉ cần có thể cho ngươi cao hứng, ta nguyện ý giả làm kẻ ngốc, chỉ vì có thể bồi ở bên cạnh ngươi.
Tô Tần theo đoàn người đi tới trước mặt 1 vị tiểu cô nương phấn y xinh
đẹp, chắp tay thi lễ nói - Vị cô nương này, công tử nhà ta cho mời!
_ Công tử nhà ngươi? - Nữ tử nghi ngờ nhìn vị thiếu niên trước mắt này.
_ Không sai! - Nói xong Tô Tần chỉ phương hướng Hồ Thanh Ca- Công tử nhà
ta ở bên kia, hắn đặc biệt lệnh tiểu nhân tới nơi này mời cô nương!
Nữ tử hướng phương hướng nàng chỉ nhìn lại, lại thấy 1 thân phi mỹ Hồ
Thanh Ca đang dựa vào đại thụ, 1 đôi đan phượng trong mắt lưu chuyển
khiếp người quang mang, làm cho người ta vừa nhìn liền không thể chuyển
dời ánh mắt.
Nữ tử xinh đẹp trên mặt lập tức hiện lên 1 tia đỏ ửng, nhìn về phía Hồ Thanh Ca trong mắt kia mạt ái mộ ý tự nhiên nảy sinh.
Ở đây dân phong tương đối thoáng, ở đây nữ tử cũng không tựa thiên kim
khuê phòng trong kinh thành luôn mang hơi hướng e ngại, các nàng đô hội
lấy loại phương thức trực tiếp nhất, đơn giản nhất đối với nam tử mình
ngưỡng mộ trong lòng biểu đạt tình ý.
Mà lúc này vừa vặn Hồ Thanh Ca cũng nhìn về phía bên này, khi hắn nhìn
thấy Tô Tần, khóe miệng dật ra 1 mạt tuấn mị cười, vậy đầu độc nhân tâm, thấy phấn y nữ tử nhìn ngây người 2 mắt, thật lâu không thể từ mạt cười kia của hắn lấy lại tinh thần, thẳng đến Tô Tần ở bên tai nhắc nhở
nàng.
_ Cô nương, đừng làm cho công tử nhà ta chờ lâu- Thừa dịp nữ tử ngây
người trong nháy mắt, Tô Tần theo trong tay áo lôi ra 1 ít bột thuốc tát nhập đèn lồng của nàng.
Nữ tử lúc này mới kinh hô, lấy lại tinh thần, hướng Tô Tần ngại ngùng
cười, sau đó mang theo đèn lồng hướng Hồ Thanh Ca dịu dàng đi đến.
Hồ Thanh Ca ninh mi nhìn cô gái trước mắt, khi nàng muốn vì mình treo lên
hồng sắc dải lụa, hắn nổi giận, ánh sáng lạnh hướng Tô Tần bên này quét
tới, Tô Tần hướng hắn gật đầu, sau đó lại hướng phương hướng Tư Mã Duệ
chỉ chỉ, ý bảo hắn tiếp thu.
_ Công tử… …- Nữ tử có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hồ Thanh Ca nặng nề thở dài, câu dẫn ra khóe miệng hướng nàng lộ ra tuyệt mị cười, sau đó cúi đầu.
Tô Tần quấn trở lại phía sau cây, đổi hồi nguyên lai y phục, trong tay mang theo 2 ngọn đèn lồng, hướng đoàn người đi đến.
_ Tần Nhi! - Tư Mã Duệ nhìn thấy Tô Tần tay cầm đèn lồng, hướng chính
mình đi tới, vội vã nghênh đón- Ngươi thế nào đi lâu như vậy!
_ Ha hả, ta đi làm cái này! - Nói xong nàng cầm trong tay đèn lồng đưa cho Tư Mã Duệ- Tặng cho ngươi, thích không?
Hơi ngọn đèn dầu chiếu rọi ở trên mặt của nàng, nổi lên 1 tầng tế nhu quang mang, làm cho nàng đường nét ngày càng ôn nhu, nguyên bản linh động 2
tròng mắt diệu tinh hỏa oánh lượng, lóe ra động nhân quang mang, lúc này nàng thoạt nhìn lại là như vậy làm cho lòng người không thể ngừng động
đậy.
_ Thích! - Chăm chú nhìn 1 lúc lâu, Tư Mã Duệ vung lên ôn nhu cười, đầu
ngón tay nhẹ nhàng mà phất quá tóc mai của nàng, vì nàng phủ thuận phân
loạn tóc mai, trong mắt nổi lên như nước nhu tình.
Tô Tần ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười nói- Như vậy chúng ta đi ngoạn cái thú vị trò chơi đi!
_ Trò chơi gì?
_ Ở mê cung ngay chính giữa, có 1 khối ngọc thạch rất lớn—— tam sinh
thạch, ta và ngươi thi đấu, xem ai có thể đến khối ngọc thạch kia trước!
_ Như vậy người thắng cuộc, sẽ có phần thưởng gì? - Tư Mã Duệ nhìn trong
tay nàng đèn lồng, lại nhìn 1 chút nàng đưa cho mình đèn lồng còn lại,
khóe miệng câu dẫn ra 1 mạt cười ý vị thâm trường.
_ Kẻ thua nhất định phải đáp ứng vô điều kiện 1 yêu cầu của đối phương, thế nào, đủ có lực hấp dẫn không!
Tư Mã Duệ thân thể nao nao, ninh nổi lên chân mày, tựa hồ đang suy tư cái gì.
_ Thế nào, không muốn a? - Tô Tần mở lớn 2 mắt, giả vờ kinh ngạc nhìn
hắn, trong mắt hơi thất vọng, nhỏ giọng nói thầm nói- Vậy thì thôi, ta
vốn tưởng rằng ngươi sẽ thích.
_ Ha hả, ngươi nếu là nói thích, ta đành theo ngươi ngoạn trò chơi này! - Tư Mã Duệ nhàn nhạt cười, đáy mắt lại bịt kín 1 tầng sương mù dày đặc,
làm cho người ta không thể nhìn tỉ mỉ.
_ Ân! - Tô Tần cong lên lông mày, cười thuần nhiên, 1 đạo tinh quang lại ở trong nháy mắt xẹt qua đáy mắt, rồi lại lặng yên biến mất.
Tô Tần thành công bỏ rơi 2 tên đại phiền toái, theo trong rừng đi đường vòng quay trở về chỗ ở hồng y mỹ nhân.
Tối nay tất cả mọi người đi tham gia thất khiếu tiết, vắng vẻ sân có vẻ có
chút tịch rơi, Tô Tần nhìn này 1 viện vắng vẻ, nhẹ nhàng mà thở ra 1
hơi, khí trời ngày càng rét lạnh làm cho không khí cũng kết thành hơi
mỏng sương trắng, ở đây càng thêm có vẻ tịch liêu.
Tô Tần nương ánh trăng lục lọi đi tới trước hiệu thuốc của hồng y mỹ nhân, đẩy cửa ra, đi vào.
Hiệu thuốc có hàng loạt mộc cửa, lần lượt bày phóng rất nhiều loại bình
thuốc, ở bình thuốc thượng đều dán tên thuốc tương ứng, Tô Tần từ giữa
hông cởi xuống cái túi thơm kia, đặt ở dưới mũi hửi, sau đó mở mỗi bình
thuốc, tỉ mỉ ngửi qua 1 lần, cuối cùng nàng rốt cuộc tìm được 1 lọ cùng
túi thơm mình có mùi tương đồng, cầm lấy bình thuốc đặt ở dưới ánh trăng vừa nhìn, Tô Tần không khỏi cúi đầu kinh hô lên tiếng.
_ Quả là thế! - Liễm khởi con ngươi, Tô Tần trong lòng bốc lên 1 cổ lửa giận- Quả nhiên là nàng làm trò quỷ!
_ Là ta thì như thế nào! - Bên tai đột nhiên truyền đến nhất mạch yêu nhu thanh âm.
Tô Tần trong lòng giật mình, thiếu chút nữa kinh hãi rớt bình thuốc trong
tay, nàng cứng còng xoay người lại, 1 đạo xinh đẹp ửng đỏ ánh vào giữa
mi mắt.
_ Không nghĩ tới ngươi sẽ phát hiện được! - Hồng y mỹ nhân trong con
ngươi dài nhỏ lưu chuyển lạnh lẽo quang mang, lạnh lùng nhìn Tô Tần, cất bước ưu nhã đi vào trong phòng, trên người nàng tản mát ra lạnh lẽo hơi thở ở trong nháy mắt đông lại không khí 4 phía, làm cho người ta cảm
thấy ngày càng lạnh lẽo.
_ Đây là loại độc dược có thể làm cho người lạc lối tâm trí, loại độc
chất này nhẹ thì có thể mê người tâm trí, nặng thì sẽ làm cho người nổi
điên lên! - Tô Tần không sợ đón nhận nàng ánh mắt lạnh lẽo nói.
Mấy ngày nay, nàng liền phát hiện Tư Mã Duệ có chỗ dị thường, mặc dù là biến hóa rất nhỏ, nhưng nàng vẫn cảm giác được.
Sáng nay thượng nàng bất động thần sắc đè lại cổ tay của hắn, chính là bắt
mạch cho hắn, lại phát hiện hắn mạch tượng hỗn loạn, hơi thở không điều, có cỗ nôn nóng khí mạch ở trong huyết mạch chạy, nhiễu loạn hắn mạch
đập, theo mạch tượng thượng nhìn, Tư Mã Duệ hẳn là trúng độc, chỉ là
nàng không biết là loại độc nào.
Hôm nay nữ nhân này đem tơ vàng hà bao giao cho mình, đương lúc Tô Tần ngửi thấy được luồng vị đạo quen thuộc kia, nàng mới đột nhiên nhớ lại, sau
khi đi tới nơi này, Tư Mã Duệ từng ở nữ nhân này đặc chế nước thuốc
trung phao quá, mà khi đó, Tô Tần cũng từng ở nước thuốc trung nghe thấy được mùi vị tương đồng, thẳng đến 1 khắc kia, Tô Tần mới khẳng định, nữ nhân này ở trong nước thuốc cùng túi thơm này đều hạ đồng dạng độc.
Thế là nàng mới thừa dịp tối nay không có ai, tới đây tìm tòi, ai ngờ lại thực sự làm cho nàng phát hiện bí mật nữ nhân này.
_ Ha ha… …- Hồng y mỹ nhân ngẩng đầu lên lớn tiếng cười, tiếng cười kia
vang vọng ở trong đêm khuya trống trải, lại khiến nhân tâm ngạc nhiên.
_ Ngươi cười cái gì! - Tô Tần cảnh giác lui về phía sau mấy bước, 2 tay nắm chặt, che ở trước ngực.
_ Ta cười ngươi thông minh quá sẽ bị thông minh hại! - Cuối cùng, hồng y
mỹ nhân cúi đầu, 1 đôi lãnh sâm con ngươi nhìn chằm chằm trước mắt Tô
Tần- Ngươi cho là đem 2 người bọn họ lừa ở mê cung là có thể mê hoặc tầm mắt của ta sao, đáng tiếc a, ngươi lừa gạt được bọn họ, vẫn không thể
lừa được ta, nếu ngươi ngoan ngoãn thuận ý của ta cùng Tư Mã Duệ kết
thành cá nước thân mật, ta có lẽ sẽ tha các ngươi 1 con ngựa, bất quá… …
Nàng lạnh lẽo ánh mắt sắc bén như đao phong, quét ở trên người Tô Tần, làm
cho Tô Tần không nhịn được run rẩy, mắt nhanh chóng đảo qua 4 phía, tìm
kiếm con đường tốt nhất có thể chạy trốn.
_ Bất quá, ngươi đã không chịu nghe lời, như vậy ta cũng chỉ có thể giết
ngươi vĩnh quyết hậu họa! - Dứt lời, 1 đạo đỏ tươi trường tiên (Roi) gào thét hướng Tô Tần quất tới.
Lôi tiên mang theo mạnh nội lực, xé rách không khí, phát ra hù hù thấp minh thanh, như sấm đình chi thế, hướng vai Tô Tần đánh xuống.
Không ổn! Tô Tần âm thầm hô to không ổn, vội vã hoảng động liễu nhất hạ thân
hình, đúng lúc nghiêng người tránh thoát, chân vừa chạm đất, lại là gào
thét mà đến 1 tiên, Tô Tần cuống quít dùng 1 tay chống, 1 xoay người
tránh thoát, bất quá, thân thể vẫn bị nàng ta 1 tiên kia phát ra ra mạnh hữu lực nội khí gây thương tích, sau khi xoay người hạ xuống, Tô Tần
liền lùi lại vài bộ, thẳng đến lưng hung hăng đánh lên ván cửa, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Cổ họng căng thẳng, 1 cỗ tinh vị ngọt cuồn cuộn ra, oa 1 tiếng, Tô Tần phun ra 1 ngụm máu tươi.
_ Bọn ta cùng ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải đối với bọn ta như vậy! - Sắc mặt ở trong nháy mắt trắng bệch 1 mảnh, Tô Tần đè nén
trong lồng ngực không ngừng bốc lên máu dũng, ngực lại vì vậy mà không
ngừng mà cấp tốc phập phồng.
Hồng y mỹ nhân ném khởi trường tiên, đùng rung động tiếng xé rách, thanh
thúy to rõ nhưng lại làm cho người ta trong lòng run sợ.
_ Hừ, muốn trách, thì trách gương mặt này của ngươi! - Gương mặt này làm cho nàng nhớ tới 1 người, 1 người nàng hận thấu xương!
Nếu không phải do người này, nàng như thế nào bị người đuổi ra khỏi nhà,
lưu lạc đến tận đây, nếu không phải do người này, nàng như thế nào sẽ bị trượng phu của mình vứt bỏ, liền con trai ruột cũng không thể nhận mặt.
_ Gương mặt này của ta! - Tô Tần không hiểu ninh khởi chân mày, cái đó và gương mặt này của nàng có quan hệ gì!
_ Đã 20 năm rồi, tròn 20 năm, ta rốt cuộc đợi được ngày này! - Hồng y mỹ
nhân bỗng nhiên liễm khởi con ngươi, chặt chẽ nhìn chằm chằm Tô Tần- Hôm nay, ta rốt cuộc có thể báo thù! - Dứt lời, nàng vung trường tiên,
hướng Tô Tần lại là 1 tiên hung hăng quất tới.
Tô Tần vốn là hơi thở hỗn loạn, căn bản vô pháp vận khí đúng lúc lắc mình
né tránh này 1 tiên, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn roi hướng chính
mình bổ tới, ngay nàng cho rằng muốn kết kết thật thật ai thượng 1 tiên, 1 đạo hồng mị thân ảnh chắn trước người, quơ trường kiếm trong tay vì
nàng đỡ 1 roi này.
Duệ khí tấn công bén nhọn thanh, hoa phá 1 đêm này vắng vẻ, kinh tiêm thanh âm chói tai ở trong không khí vỡ ra.
Người tới 1 thân nhuệ khí vờn quanh, vung kiếm đem kim roi chém thành 2 nửa, dài nhỏ đan phượng trong mắt1 mảnh lo lắng.
_ Hồ Thanh Ca! - Thấy rõ diện mục người tới, Tô Tần vạn phần kinh ngạc-
Ngươi tại sao lại ở chỗ này! - Hắn không phải nên ở trong mê cung sao,
làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Còn có, hắn làm sao biết chính mình sẽ tới
nơi này?
_ Ngươi cho là bằng điểm tiểu xảo này có thể lừa gạt được ta sao! - Hồ
Thanh Ca đưa lưng về phía nàng, thấy không rõ ra thần tình, bất quá, kia băng lãnh trong giọng nói lại dẫn theo nồng đậm đau thương.
Thanh âm lạnh như băng yếu ớt truyền vào trong tai, Tô Tần nổi lên khóe miệng bất đắc dĩ cười, hắn quả nhiên vẫn là biết!
Đương Hồ Thanh Ca ghé mắt nhìn về phía Tô Tần, nhìn thấy nàng vẻ mặt trắng
bệch, trước ngực tảng lớn máu đen, mâu quang bỗng nhiên căng thẳng, hắn
bỗng nhiên quay đầu, chặt chẽ nhìn chằm chằm hồng y mỹ nữ trước mắt.
_ Ngươi, đáng chết! - Lời còn chưa dứt, 1 đạo tuyệt lệ kiếm phong mang theo chẻ tre chi thế hướng nàng ta bổ tới.
Hồng y mỹ nhân hiển nhiên đối với hắn tiến công cảm thấy có chút ngạc nhiên, bất quá nàng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lập tức quơ đoạn tiên
nghênh hướng kiếm phong của hắn.
Trong trời đêm quanh quẩn duệ khí tấn công bén nhọn thanh âm chói tai, 4 phía hoa lửa ở trong không khí kích động ra.
Hồ Thanh Ca nhiều chiêu hung tàn, muốn đánh vào chỗ chết của nàng ta, thế
nhưng hồng y mỹ nhân lại nhiều chiêu tránh lui, chỉ thủ chứ không tấn
công, thẳng đến lúc bị hắn làm cho không đường thối lui, nàng mới trở
tay vừa chuyển, vận khí trong lòng bàn tay, 1 nửa tơ vàng trường tiên
giống như được rót vào sinh mệnh bàn, như ngân xà vũ điệu đứng lên, lấy
sét đánh chi thế hướng Hồ Thanh Ca quất tới.
_ Cẩn thận! - Tô Tần 1 tay che ngực, 1 tay chống ván cửa, đứng lên, kinh hô.
Hồ Thanh Ca câu dẫn ra khóe miệng, vận tất cả nội lực trên cổ tay, giơ kiếm nghênh đón.
Trường kiếm mang theo sấm sét chi thế, quyển cường mà bá đạo nội lực, tựa
cuồng phong gào thét hướng hồng y mỹ nhân bổ tới, Tô Tần kích động đứng
lên, lại thấy đạo kia nóng nãy kiếm quang như phách trúc bàn, đem tơ
vàng trường tiên cứng rắn theo đoạn tiên đỉnh phách hé đến, trong lúc
nhất thời, xẹt qua độn khí bén nhọn thanh, kích động hoa lửa tư tư thanh tràn đầy bên tai.
Hồng y mỹ nhân bị Hồ Thanh Ca bá đạo kiếm khí gây thương tích, thân thể bị
đánh ra hảo 1 trượng xa, thẳng đến đụng phải đại thụ mới bỗng nhiên động thân đình chỉ, máu theo trong miệng của nàng phun ra, rơi 1 mảnh xinh
đẹp, thân thể tựa như tàn lá trên cây bay xuống trên mặt đất, nàng 2 mắt nhìn chằm chằm phía trước 1 mạt đỏ tươi kia, đáy mắt lại lướt qua 1 mạt ám thương.
Hồ Thanh Ca kéo kiếm hướng nàng đi đến, mũi kiếm xẹt qua mặt đất, phát ra trầm thấp tiếng vang.
Tô Tần nhìn về phía nằm dưới tàng cây hồng y mỹ nhân, ánh mắt ở đảo qua
mặt đất lúc, lại bỗng nhiên dừng lại, 1 màu trắng gì đó hấp dẫn ánh mắt
của nàng, nàng đi tới, khom lưng nhặt lên vừa nhìn, 2 mắt tăng mở thật
lớn.
Hồ Thanh Ca đi tới trước mặt hồng y mỹ nhân, giơ lên trường kiếm trong
tay, nhắm thẳng vào yết hầu của nàng, thanh âm tức giận bay ra- Đem giải dược lấy ra, ta để lại cho ngươi 1 con đường sống, nếu không… …- Đang
nói chuyện, mũi kiếm lại tiền gần nơi cổ họng của nàng, cách của nàng
yết hầu chỉ có 1 tấc.
_ Nếu không, ngươi muốn thế nào? - Hồng y mỹ nhân bị kiếm khí của hắn gây thương tích, bị thương nặng, cũng không muốn ra chiêu số nữa, nàng dùng sức ngẩng đầu, nhìn trước mắt 1 thân trầm thấp nam tử, trong mắt lại
toát ra nhàn nhạt không nỡ cùng đau thương, thanh âm bi thiết.
Nhìn thấy nàng đáy mắt kia mạt đau thương, Hồ Thanh Ca vi khẽ chấn động, miệng hơi run lên, mũi kiếm khẽ nhúc nhích.
1 khắc kia, trong tim của hắn cư nhiên nổi lên 1 tia không đành lòng,
trong lòng rùng mình, vì sao, vì sao hắn cảm thấy không đành lòng, nữ
nhân này trước mắt đến tột cùng là ai!