Vương Gia, Ly Hôn Đi

Chương 49: Ngươi đừng oan uổng ta!




Có 1 giấc ngủ ngon thật tốt, chính là 1 ngày mới bắt đầu, dùng qua bữa sáng xong, Tô Tần mang theo Hạnh Nhi đi trong vườn dò xét 1 phen. Chúng nữ tử kinh qua hôm qua Tô Tần 1 phen cưỡng bức cùng dụ dỗ, bị Tô Tần mạnh mẽ thủ đi tất cả gia sản, sung tác quỹ xây phường, nói trắng ra, chính là bị ép làm cổ đông phải hùng vốn, dựa theo lý thuyết môn quản lý học hiện đại, chính là đem lợi ích cá nhân cùng lợi ích tập thể chặt chẽ gắn bó kết hợp lại, bởi vậy triệt để đạt tới chân chính ý nghĩa thượng vinh nhục cùng, cho nên bọn họ hiện tại mỗi người đều rất nghe theo Cổ Nguyệt chỉ huy, thập phần phối hợp tham gia kỹ năng huấn luyện.

Chúng nữ tử đồng nhất tiếng lòng chính là, nha, lão nương liều mạng, cầm lại tiền vốn của mình!

_ Ân, không tồi, không tồi- Tô Tần nhất nhất thị sát tiến trình huấn luyện, lại hỏi thăm tiến trình tuyên truyền, đối với 2 bên tiến hành thuận lợi thập phần hài lòng.

Đúng lúc này, vườn đột nhiên vang lên 1 trận gây rối.

_ Làm sao vậy? - Tô Tần đuổi qua, lại phát hiện, người hầu chính cầm quét đem đuổi kịp 1 lão đầu, xác thực nói là 1 hạc phát đồng nhan râu bạc lão ngoan đồng. (Tóc thì bạc nhưng mặt vẫn còn trẻ)

_ Báo cáo Nhuế công tử, lão đầu này lại ăn trộm gà ở phòng bếp! - Người hầu hổn hển chỉ vào lão ngoan đồng thần long sống hổ xổng chuồng điên cuồng chạy kia nói- Lại như thế đi xuống, thức ăn của chúng ta cũng không đủ!

_ Thức ăn không đủ lại đi mua, hắn muốn ăn cái gì liền cho hắn ăn! - Tô Tần phân phó nói.

_ Cái gì! - Người hầu vốn cho là nàng 1 phen tức giận ngăn chặn lại, vậy mà, nàng ý đồ lại tựa hồ như lại trợ Trụ vi ngược. (Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là 1 vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “Trợ Trụ vi ngược”)

_ Công tử, lại như thế đi xuống, chúng ta… …

_ Được rồi, tôn lão yêu ấu là truyền thống mỹ đức dân tộc Trung Hoa, chính các ngươi cũng trên có lão, dưới có tiểu, thế nào không thể thông cảm 1 chút tâm tình lão nhân gia, lão nhân kỳ thực chỉ là 1 già trẻ hài (Lớn tuổi nhưng tính lại trẻ con)! Sau này, hắn muốn ăn cái gì, các ngươi liền chiếu làm, nếu là có nửa điểm ý tứ chậm trễ, ta nghiêm trị không tha! - Tô Tần vốn định tương lai nếu kiếm được nhiều tiền, có năng lực, sẽ mở 1 cái viện dưỡng lão cùng cô nhi viện cho mẹ góa con côi cùng lão nhân hay những đứa nhỏ trôi giạt khấp nơi, thu lưu bọn họ, để cho bọn họ cũng có thể quá thượng kiên định ngày.

Nghe vậy, nguyên bản còn đang điên cuồng chạy lão ngoan đồng đột nhiên ngừng lại, hắn quay sang, 1 đôi tràn ngập duệ quang con ngươi nhìn chằm chằm Tô Tần, 1 mạt ý ca ngợi xẹt qua đáy mắt.

_ Vị tiểu ca này, cám ơn ngươi- Lão ngoan đồng đi tới, vẻ mặt cười hì hì nhìn nàng.

_ Lão Sở, ngươi đừng lo lắng, cứ việc yên tâm ở chỗ này, không có người lại đuổi ngươi đi! - Tô Tần cười nói.

_ Ha hả, ta lão đầu sống ở chỗ này lâu như vậy, ngươi là người duy nhất thật tình đối đãi ta, vì báo đáp ân tình của ngươi, chỗ này của ta có phân lễ vật muốn tặng cho ngươi- Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra 1 hộp gấm đưa tới trước mặt Tô Tần.

_ Đây là? - Tô Tần chỉ cảm thấy văn lộ này trên hộp gấm nhìn rất quen mắt.

_ Đây là 1 điểm tâm ý của ta, coi như là hồi báo thiện ý của ngươi- Lão ngoan đồng cong lên mặt mày nói- Đến mở nhìn xem, có thích hay không.

Tô Tần tiếp nhận hộp gấm, mở vừa nhìn, bên trong dĩ nhiên là hàng loạt tinh xảo ngân châm, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vị hạc phát đồng nhan trước mắt này, lão nhân vẻ mặt cười đến thiện tâm- Lão nhân gia, ngươi đây là?

_ Lão hủ bất tài, hiểu 1 chút y thuật, ở đây tổng cộng có 13 cây ngân châm, còn có 1 trương nhân thể kinh mạch đồ (Bản da phác thảo các mạch vị trên cơ thể con người), lão hủ nhìn cô nương cũng là người tập võ, nếu lại có thể hiểu được 1 chút y thuật, kia là như hổ thêm cánh, có phải hay không?

_ Này, phần lễ này quá nặng, ngài sẽ dạy ta y thuật là được, ngân châm này, ngài vẫn là thu hồi đi- Tô Tần trước đây cũng từng theo sư phụ học qua 1 ít y thuật, chỉ là sư phụ vốn cũng không tinh thông, nàng cũng chỉ học được cái da lông, bây giờ có vị lão nhân gia tự nguyện giáo nàng học tập, nàng đã rất cao hứng, chỗ nào còn có thể lại muốn đồ của người ta.

_ Ha hả, ta đây hộp ngân châm vốn là 1 vị bằng hữu tặng lại, hắn từng nói qua, nếu là gặp được người hữu duyên, tự nhiên dâng tặng, bây giờ ta coi ngươi nhưng thật ra thích hợp, coi như là hoàn thành bằng hữu 1 nguyện vọng mà thôi, ngươi mau cất lấy đi- Lão nhân gia mỉm cười càng sâu đem hộp gấm nhét vào trong tay của nàng.

_ Vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh! - Tô Tần vốn cũng liền đối với thuật châm cứu này cũng có chút cảm thấy hứng thú, bây giờ lão nhân gia này lại nói như thế, nàng cũng đúng là động tâm.

_ Bất quá, chuyện này, chỉ có thể ta và ngươi biết, không thể để cho người thứ 2 biết- Nói xong hắn hướng đứng ở đằng xa Hạnh Nhi liếc qua 1 cái, ý bảo Tô Tần không thể nói lỡ miệng.

_ Liền nàng cũng không thể, nàng là thị nữ thiếp thân của ta, sẽ không nói ra đâu.

_ Không được, ta đây chính là độc môn tuyệt kỹ, từ trước đến nay chỉ truyền 1 người, ngươi nếu không nghe, như vậy ta liền không thể giáo!

_ Được rồi, ta phát thệ, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho người khác! - Tô Tần nhưng thật ra nghiêm túc nói lên thệ ngôn.

Cứ như vậy, Tô Tần lạy lão nhân này vi sư, học tập thuật châm cứu.

Mà cùng lúc đó, Tần Như Ca cũng lạy quỷ mặt người vi sư, hướng hắn học tập võ thuật.

Cứ như vậy, ở nơi này trong vườn, 1 sự tình đang lặng yên phát sinh, 1 số người số phận cũng lặng yên phát sinh thay đổi.

_ Ta trát ngươi huyệt Bách Hội, huyệt thái dương! - Tô Tần học xong, cầm châm đương phóng phi tiêu, đối trên ván cửa 1 bộ nhân thể kinh mạch đồ chăm chỉ luyện tập phóng tới.

Cổ Nguyệt vừa vặn đẩy cửa tiến vào, sưu —————— 1 thanh âm vang lên, 1 cây ngân châm sát qua 2 má Cổ Nguyệt, thẳng tắp cắm vào ngay giữa huyệt đạo đánh dấu trên sơ đồ kia.

Hắn vô ý thức đưa tay sờ sờ má trái, nơi đó vết thương tựa hồ còn đang đau .

_ Cổ cô nương, ngươi không sao chứ a, xin lỗi, ta không phải có ý định! - Tô Tần lập tức đi tới, sau đó sờ soạng sờ mặt nàng, vội vàng giải thích.

_ Không có việc gì… …- Cảm thụ được nàng kia mềm nhẹ xoa, Cổ Nguyệt rất là hưởng thụ đứng, sau đó cặp kia yêu mị con ngươi bán liếc khởi, như là 1 con báo châu Mỹ biếng nhác, chính ưu nhã xoè ra.

_ Ngạch, kia không có việc gì là được rồi! - Tô Tần lập tức thu hồi tay của nàng, sau đó thuận tiện đem treo ở trên cửa sàn đồ cùng ngân châm nhất tịnh thu thập.

_ Ngươi đang làm cái gì? - Cổ Nguyệt vội vã 1 phiết, trong lòng hiểu rõ phân nửa, bất quá hắn như trước bất động thanh sắc hỏi.

_ Nga, không có, này trong lúc rảnh rỗi, ta liền luyện tập 1 chút bắn phi tiêu! - Tô Tần đã đáp ứng lão ngoan đồng không thể nói ra, thế là nàng liền biên cái lý do qua loa tắc trách- Được rồi, ngươi tìm ta có việc?

Cổ Nguyệt hiểu rõ tâm địa cười nói- Cũng không có chuyện gì, bất quá chính là nhìn ngươi gần đây không có tinh thần gì, muốn mang ngươi ra ngoài thả lỏng 1 chút tâm tình.

_ Nga, đúng vậy gần đây ta có 1 chút vội, đích xác nên thả lỏng 1 chút tâm tình- Gần đây nàng luôn bị lão đầu chộp tới luyện tập, hắn yêu cầu đặc biệt cao, mình cũng có chút ăn không tiêu, buổi tối còn phải ứng phó Tư Mã Hằng này sắc lưu manh quấy rầy, thật là có chút gánh vác quá nặng, là nên hảo hảo nghỉ ngơi 1 chút.

Ngay lúc chân 2 người vừa mới ra khỏi đại môn, nhất mạch trong trẻo thanh âm đột nhiên truyền đến.

_ Người nào là Tô Tần! - Định nhãn nhìn lại, 1 đạo xinh đẹp dáng người liền xuất hiện ở trước mắt.

Cô gái trước mắt 1 thân uốn lượn phấn hồng, sấn được da thịt như tuyết càng thêm óng ánh như ngọc, khoan lĩnh tay áo bó sát người đỏ tươi sắc ngắn nhu, hạ phối 1 cái chặt hẹp khoan chân dài khố, tư thế oai hùng hiên ngang.

Tóc dài bị oản khởi, biên thành 1 cái bím tóc đặt bên trái, trơn bóng ngạch mặt hạ, thanh tú lông mi vung lên, mi giữa linh khí bức người, 1 đôi linh con ngươi như châu, nhìn quanh sinh huy, dưới quỳnh mũi đôi môi hơi câu dẫn ra, mang theo vài phần tức giận. (Phong cách thời trang của mấy nữ hiệp con nhà giàu thời xưa)

Tiểu mỹ nữ!

Tô Tần lập tức tinh thần tỉnh táo lại, mặc dù mỹ nữ này có điểm khốc, nhìn ở vẻ đẹp phần trên của nàng, tạm thời trước không để ý tới lỗ mãng cùng vô lễ của nàng.

_ Vị cô nương này, ta chính là Tô Tần, xin hỏi ngươi là ai, tìm ta có gì phải làm sao? - Tô Tần bật cười hỏi.

Tô Tần vừa tới thế giới này, căn bản không có ai biết tên của mình, thế nhưng vị cô nương này lại có thể gọi thẳng kỳ danh, điều này làm cho Tô Tần đối với nàng cảm thấy ấn tượng càng thêm tốt.

_ Ngươi chính là Tô Tần! Thế nhưng hắn rõ ràng nói Tô Tần là 1 nữ tử, ngươi 1 đại nam nhân cũng gọi là Tô Tần!? - Nàng nheo lại 2 mắt, đem Tô Tần từ trên xuống dưới nhìn cái tỉ mỉ, đương lúc nói đến tên này, trong mắt nàng là ánh mắt khiêu khích.

Ngạch —————— Tô Tần thái dương tích ra 1 giọt mồ hôi, nàng hiện tại rất không biết nói gì, rất rõ ràng, nha đầu này là tới gây chuyện!

Bây giờ nàng dở khóc dở cười, thật không biết là nên cám ơn sư phụ giáo thuật dịch dung dùng tốt, hay là nên may mắn vị cô nương này mắt không có tốt! So với mỗ con chuột còn cận thị mắt!

Thế nhưng Tô Tần thực sự nhớ không nổi, chính mình chỗ nào đắc tội nàng!

Nàng cùng Cổ Nguyệt tương hỗ nhìn nhau liếc mắt 1 cái, Cổ Nguyệt nhàn nhạt nhìn Tô Tần, trong mắt ý tứ rất rõ ràng là đang hỏi- Ngươi nhận thức nàng?

Tô Tần lắc lắc đầu, nàng chỗ nào nhận thức nha đầu dã man này! Ai biết nàng là từ đâu lý đụng tới! Rõ ràng là tìm đến gây chuyện, nàng lại ngốc cũng sẽ không tự chui đầu vào lưới!

_ Uy, ngươi câm điếc sao! Còn không mau trả lời vấn đề của ta!

_ Cô nương nếu muốn người khác trả lời vấn đề của ngươi, cũng xin ngươi có điểm lễ phép, ít nhất lời đầu tiên báo 1 chút gia môn đúng không! - Nha, tiểu thư nhà ai ăn no rửng mỡ không có chuyện gì, tẫn tới nơi này gây phiền!

_ Ta gọi là Tiết Như Nguyệt, tiểu nữ nhi độc kiếm môn môn chủ! - Nàng rất tự hào báo ra gia thế của mình, nhìn nàng kia phó vênh váo tự đắc bộ dáng, Tô Tần lập tức làm ra phản ứng đầu tiên, nha đầu này chỉ là có khuôn mặt không não quan gia thiên kim, đối phó nàng, không thể châm chọc, chỉ có thể nịnh hót!

_ Ha hả, thì ra là Tiết cô nương, thất kính thất kính, bất quá Tiết cô nương phải thất vọng, ở đây không có nữ nhân nào gọi Tô Tần- Vốn cho là nàng sau khi nghe xong sẽ rời đi, kết quả lại vượt quá Tô Tần sở liệu.

Tiết Như Nguyệt không có được đáp án nàng muốn, rất tức giận tiến lên trước 1 bước, ba! 1 tiếng đem 1 thanh trường kiếm đặt ở trên cái bàn tròn, thần sắc nghiêm nghị, không thèm nhìn lấy Tô Tần như vậy thái độ tự nhiên, cái loại cảm giác này giống như là đang vũ nhục nàng.

Hừ, nói không có người, thế nhưng tối hôm qua nàng rõ ràng nghe được Thụy Ưng nói rõ Thanh ca sáng sớm sẽ tới nơi này, liền tới gian phòng này tìm cái tiểu hồ ly tinh gọi là “Tô Tần”!

Hôm nay nàng phi muốn nhìn cái tiểu hồ ly kia đem Thanh ca ca mê thần hồn điên đảo!

Nàng không tin, chính mình không sánh bằng cái nữ nhân gọi là Tô Tần kia!

Lúc này Tô Tần dám khẳng định, nha đầu này cùng mình có thù oán, lai giả bất thiện a, nàng hay là trước nên trốn đi!

Đem Cổ Nguyệt đẩy tiến lên đi, sau đó đầu co rụt lại, nàng lặn xuống nước làm 1 con rùa a.

_ Vị cô nương này, ta xem ngươi là thật hiểu lầm, ở đây chỉ có 1 vị gọi là Tô Tần công tử, về phần ngươi nói gọi Tô Tần tiểu thư, ngược lại thật sự là không có! - Cổ Nguyệt dịu dàng cười, tiến lên đây đánh giảng hòa.

_ Ta không tin, ngươi đừng tưởng rằng hai ba câu liền muốn đuổi ta đi, ta cũng không có dễ bị lừa như vậy! Lập tức nói cho ta biết Tô Tần ở nơi nào, nếu không, đừng trách Trường Lưu kiếm trong tay ta không có mắt! -Tiết Như Nguyệt là ăn quả cân quyết tâm muốn ở chỗ này chờ nữ nhân “Tô Tần” xuất hiện.

Tô Tần ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nàng lúc này là thật sinh khí, đến tột cùng là nàng mắc nợ tên khốn kiếp nào, muốn tìm phiền toái cho mình! Đừng để cho nàng biết, biết liền xẻ thịt uống máu hắn!

Nhìn đối phương khí thế thế kia, nha đầu kia là nhận định chính mình không rõ! Hơn nữa, lần này địch nhân không chỉ có mạnh, còn thế rào rạt, nhưng là mình thật sự là không nhớ ra được đắc tội với nàng ở chỗ nào!

Tô Tần lòng hiếu kỳ bị khơi mào, mâu quang vừa chuyển, hỏi- Không biết Tiết cô nương vì sao phải tìm người này?

_ Bởi vì nàng câu dẫn Thanh ca ca của ta!

_ Thanh ca ca?! - Lần này Tô Tần rốt cuộc xem như là khiếp sợ!

Nàng lúc nào “Câu dẫn” Thanh ca ca của nàng a!

Nghe được 2 từ “Câu dẫn” này, 1 cỗ nhiệt huyết lập tức xông lên trán.

Thục nhưng nhẫn, thục không thể nhẫn, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Tô Tần tăng đứng lên, sau đó vừa chuyển con ngươi, cả người đều trở nên không giống nhau, lạnh lùng nói- Vị cô nương này, Tô Tần chính là xá muội, ngươi như vậy nói xấu nàng, có thể có chứng cứ rõ ràng, nếu không có ta cần phải cáo ngươi phỉ báng chi tội!

Đang khi nói chuyện, mâu quang lóng lánh linh động lưu quang, rõ ràng chỉ là 1 trương cực kỳ bình thường mặt lại vì con ngươi sáng sủa như sao mà nhất thời linh màu tung bay, làm cho người ta thoáng nhìn kinh hồng.

Tô Tần lần này chuyển biến làm cho Cổ Nguyệt cùng Tiết Như Nguyệt đều rất là thán phục.

Tiết Như Nguyệt ngơ ngác nhìn Tô Tần, đáy lòng ngạc nhiên liên tục, trước hắn rõ ràng liền là 1 vị công tử cực kỳ bình thường, bình thường đến nỗi nếu đi trong biển người liền khó có thể nhìn thấy, thế nhưng lúc này lại bởi vì nàng 2 mắt linh động mà làm cả người khí chất liền thay đổi, mà hắn vô hình chung quanh thân sở tản mát ra cường đại cảm giác áp bách làm cho mọi người ở chỗ này cảm thấy kính phục, đáy lòng cũng vi khẽ chấn động.

Cổ Nguyệt đáy mắt cấp tốc xẹt qua 1 mạt sáng, mau được như sao băng xẹt qua, lập tức bị 1 mảnh thật sâu thẳm sở vùi lấp.

_ Uy, ngươi không phải mới vừa nói không có người này sao! - Tiết Như Nguyệt chỉ vào Cổ Nguyệt hỏi.

Bỗng nhiên nhớ lại trước hắn còn nói không có Tô Tần nữ nhân này, mà lúc này công tử trước mắt văn nhã lại nói là muội muội của hắn, đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao!

Tốt xấu cũng ở trên giang hồ hành tẩu, muốn hồ lộng nàng, không dễ dàng như vậy!

Cổ Nguyệt không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng đứng ở 1 bên, nhìn Tô Tần trước mắt, tổng cảm thấy lúc này nàng có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời, linh động, thanh linh, vây quanh nàng, phảng phất cả người cũng trở nên dị thường phiêu dật, nói không nên lời loại dật nhiên xuất trần này, ở trong nháy mắt liền có thể đơn giản đem ánh mắt của hắn hấp dẫn.

_ Nga- Tô Tần khơi mào mi giác, tựa hồ căn bản là không để ý lời của nàng, trực tiếp đi tới bàn tròn khác, ngồi xuống, động tác tự nhiên, vì mình rót chén trà, nhẹ nhàng mà nhấp 1 ngụm, sau đó dùng dư quang nhìn Như Nguyệt bên cạnh.

Chống lại mâu quang trong nháy mắt của nàng, Cổ Nguyệt nhịn xuống cười, nha đầu này a, kia trong cái đầu nhỏ kia lại bắt đầu chủ ý muốn chỉnh người rồi!

Quả nhiên…