Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 9: Xuất phủ 2




Bên này Mộ Dung San nhìn Tiếu Tuyết cùng Tình nhi nghênh ngang tiêu sái đi ra khỏi Vương phủ, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Vị ‘nam tử’ này sao lại quen mặt như vậy, từng gặp qua ở nơi nào đây, thế nào lại nghĩ không ra, một hồi chờ Vương gia trở về nàng sẽ hỏi thăm một chút.

Tiếu Tuyết vô cùng xúc động, chợ phiên thời cổ đại vừa mang nét cổ xưa vừa có khí náo nhiệt. Đôi mắt xinh đẹp của nàng linh động ngó tới ngó lui, trong lòng vô cùng hưng phấn, xem ra chuyến trở về thời cô đại này không hẳn là không có giá trị, ha ha…!! Xem nào,giờ phải du ngoạn danh lam thắng cảnh nào trước đây.

Ở thế kỷ 21, Tiếu Tuyết vì chuyện em trai thi cử, nàng muốn chia sẻ kinh tế gia đình nên đành nhịn đau vứt bỏ giấc mộng của nàng. Không nghĩ tới tình huống hiện tại vừa vặn thỏa mãn giấc mộng du ngoạn của nàng, chỉ cần nghĩ đến liền thấy hưng phấn. 

"Tình nhi, chợ nào chơi vui nhất nha?" Tiếu Tuyết vẻ mặt hưng phấn, nháy nháy mắt nhìn Tình nhi 

"Tiểu thiếu gia, Tình nhi cũng không biết, Tình nhi cũng rất ít đi ra ngoài." 

"Hả, không sao, vậy thì cứ đi hết một vòng đi,thuận tiện dạo xem toàn bộ luôn một thể!!" 

Công tử nhã nhặn mang theo một hạ nhân mi thanh mục tú, khiến người người cảm thán trên đời thật bất công, trên đường đi tới đi lui khiến không biết bao nhiêu cô gái xuân tâm nhộn nhạo. Gần giữa trưa, Tiếu Tuyết cùng Tình nhi đi dạo cũng mệt, nghĩ nên tìm cái khách điếm nào để nghỉ ngơi một chút, vừa uống trà, vừa ăn cơm. 

"Tình nhi, chúng ta đi ăn cơm đi." Tiếu Tuyết xoè quạt bày ra tư thế công tử nhã nhặn, thực thong dong đi tới một khách điếm có vẻ cao sang. 

Tiểu nhị thấy mỹ thiếu niên bất phàm liền nghênh đón "Khách quan muốn ăn gì? Bổn điếm hôm nay là ngày ưu đãi đặc biệt. Tất cả các món ăn đều ưu đãi một giá." 

"Vì sao?" Tiếu Tuyết bất giác hỏi. 

"Ha ha, khách quan xem ra không phải người địa phương, quán chúng tôi là khách điếm lớn nhất thành, hôm nay vừa vặn kỉ niệm ngày khai trương 5 năm." 

Ha ha, cổ đại cũng lưu hành kỉ niệm ngày khai trương nha. "Tiểu nhị, vậy làm phiền ngươi đem các món ăn đặc biệt của quán ra đây" 

"Dạ dạ, mời khách quan đi bên này•" nói xong tiểu nhị dẫn Tiếu Tuyết đi lên lầu hai vào một căn phòng trang nhã có bình phong. "Mời khách quan ngồi, một lúc sẽ có thức ăn ngay thôi, mời khách quan trước dùng trà!" 

"Ừ, cảm ơn."

Trong chốc lát, các món ăn tinh xảo được đặt lên bàn, làm Tiếu Tuyết đỏ mắt, thức ăn cổ đại cũng thực đáng chú ý, ha ha, một bên nói thầm, một bên vươn tay cầm đũa nhấm nháp. "Oa, ăn thật ngon nha, Tình nhi, ngươi mau ăn đi, nhìn ta làm cái gì." 

"Thiếu gia, ngài nhỏ tiếng một chút có được không." 

"Vì sao, ăn mà cũng phải nhỏ giọng à?" 

"Bị người khác nhìn thấy là nguy to." 

Tiếu Tuyết hiện tại chẳng còn quan tâm cách ăn làm chi, lấp đầy bụng đói là việc quan trọng nhất "Không quan tâm, khó khăn lắm mới được đi ra ngoài, đừng để ý ăn uống đẹp nữa." 

"Đẹp?" 

"Thôi, quên đi quên đi, hắc hắc" nàng nhất thời quên đây là cổ đại.

Trong căn phòng trang nhã bên cạnh có một mỹ nam tuấn lãng phiêu dật, nhìn thấy Tiếu Tuyết liền tràn đầy tò mò, hiện tại ngầm trộm nghe chủ tớ hai người nói chuyện, lại nhịn không được chăm chú lắng nghe, nghiền ngẫm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

"Thiếu chủ, hai người bọn họ thật giống đàn bà." 

"Tiểu tuyền tử, ngươi không biết là bọn họ rất có ý tứ sao" 

"Có ý tứ?" Nhìn thiếu chủ tươi cười lạnh lùng, Tiểu tuyền tử lại khó hiểu, bất quá thiếu chủ hắn là người bề trên, hắn sao có thế đoán ra tâm tư thiếu chủ chứ, khụ!

Binh• một tiếng, có người đụng vào bàn của Tiếu Tuyết, người nọ "không cố ý" ngượng ngùng• một bên đòi đền bù, một bên lại xin lỗi. Tiếu Tuyết đơn thuần không suy nghĩ nhiều. "Không có việc gì, huynh bị đụng có sao không?" 

"Không sao không sao•" nói xong vẻ mặt kích động chạy đi ra ngoài, Tiếu Tuyết nhích nhích vai, cười khanh khách ra tiếng “Còn sợ tôi đuổi theo huynh sao, chạy nhanh như vậy...”

"Không chạy nhanh như vậy thì chờ người đến bắt sao?" Ha ha ha 

"Có ý tứ!" Tiếu Tuyết ngẩng đầu chớp mắt nhìn về phía người đang nói chuyện, oa!! Mỹ nam, tuấn lãng, nho nhã, hàm súc, lại thêm một cực phẩm nam nhân, cổ đại này là nơi sản xuất ra mỹ nam sao, so với hiện đại đúng là không công bằng, mầm mống tốt như vậy nếu ở hiện đại, nhất định là thần tượng cấp bậc minh tinh. 

Tiếu Tuyết buồn bực nghĩ, mắt to lúc sáng lúc tối mơ màng, bên này mỹ nam cũng đánh giá Tiếu Tuyết, mi thanh mục tú, quyến rũ động lòng người, một đôi mị nhãn linh động trí tuệ, người giang hồ từng trải như hắn vừa thấy liền biết là nữ nhi rồi. 

"Tôi sao lại muốn bắt hắn?" 

"Mau xem trên người thiếu cái gì?" Mỹ nam mỉm cười nhắc nhở Tiếu Tuyết 

"A?" Tiếu Tuyết bất giác sờ sờ bên hông, đột nhiên phát hiện ngân lượng không thấy nữa, “Cái cổ đại rách nát nha, khách điếm cao sang như vậy cũng có kẻ trộm ” Tiếu Tuyết nói thầm, mỹ nam nghe được lời Tiếu Tuyết nói thầm, “ha ha ha•” 

"Cười cái gì? Ngươi biết rõ như vậy, vì sao không bắt lấy hắn?" Tiếu Tuyết oán giận nhìn mỹ nam, một chút anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có. 

"Cũng không còn có gì đáng ngại, cùng lắm thì tiến ăn hôm nay đều tính cho tôi là được rồi." 

"Vì sao, chúng ta lại không quen biết." 

"Nàng đúng là cô gái lắm điều!" 

"Sao?" Nhìn lại quần áo bản thân, Tiếu Tuyết buồn bực, nhìn nàng rõ ràng là nữ nhi đến vậy sao. Tiếu Tuyết hướng mỹ nam làm cái mặt quỷ, thở phì phì nói: "Tôi lộ rõ sơ hở như vậy sao?" 

"Không có." 

"Vậy huynh làm sao mà biết tôi là..." 

"Không có gì có thể thoát khỏi ánh mắt tôi" 

"Lợi hại như vậy?" Tiếu Tuyết nháy một đôi mắt to không thể tưởng tượng nổi đánh giá mỹ nam.