Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 87: Thiên ý trêu người vẫn chờ đợi – 2




Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Liệt Tuấn từ phía sau chạy đến, hét lớn một tiếng "Mau ngăn huynh ấy lại!"

Trương Thanh phút chốc bay đến bên người Liệt Hạo, nâng hắn dậy, muốn kéo hắn về.

"Cút, không được chạm vào bổn vương." Liệt Hạo liều mạng dùng chút tia khí lực cuối cùng, bỏ Trương Thanh lại phía sau đang níu tay.

Lúc này Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình cũng gia nhập, ba người cuối cùng cũng ngăn được Liệt Hạo, Liệt Tuấn nhanh chóng đem một viên thuốc để vào trong miệng Liệt Hạo, vận công buộc Liệt Hạo nuốt vào bụng.

Ba người ánh mắt hoài nghi!

Liệt Tuấn bình thản nhìn lại "Yên tâm, đây là cống phẩm Hộ Tâm Đan, cả Liệt Quốc chỉ có ba viên."

Nhất thời loại bỏ nghi ngờ.

Ngay tại lúc vẫn đang dùng dằng, cổ ngọc trong ngực Tĩnh Nam Vương, nháy mắt phát ra ánh sáng lục sắc, bay thẳng tận trời, càng ngày càng lan rộng ra. Tiếp đó Thất Tinh cũng phát sáng, hai hào quang hấp dẫn lẫn nhau, dung nhập vào nhau.

Chỉ thấy vòng Bát Quái xoay tròn nhanh hơn, mạnh hơn!

Mà khi Tiếu Tuyết cảm giác mình phiêu nhiên trong không trung, nhẹ nhàng bay lên, trong đầu dị thường thanh tỉnh. Nhìn thấy bên ngoài vòng Bát Quái khóe miệng Liệt Hạo máu tươi đang chảy ra, trái tim đau đớn, như bị thương, nhưng lại bất lực, thậm chí không thể vuốt ve khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia.

Ngạo Trình cùng Tĩnh Nam Vương vận công chữa thương cho Liệt Hạo. Mà thủ hộ bên cạnh Liệt Tuấn, bỗng nhìn vào vòng Bát Quái, thần sắc cực ngưng trọng.

Tiếu tuyết muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị tắc nghẽn, phát không ra tiếng. Đột nhiên một đạo lệ quang phóng tới, thân thể bay đi.

Như là vượt qua sương mù, mơ hồ tới một nơi vừa quen thuộc lại xa lạ.

Một cô gái thanh tú nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, an ổn đi vào giấc ngủ, đây… đây không phải là nàng sao.

Cửa ‘Ken két…’ vang lên. Tiến vào là một nữ tử trung niên. Tiếu Tuyết sợ hãi kêu “Mẹ” nhưng không thấy trả lời, lập tức đi đến bên giường, vuốt ve thân thể đang mê man, lẩm bẩm nói "Tuyết nhi, con muốn ngủ tới khi nào, bác sĩ nói con bất tỉnh lâu thế này sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, con cũng biết mẹ cùng ba rất nhớ con, bây giờ em con vẫn như lúc còn nhỏ, mỗi ngày tan học trở về đều phải cùng con nói vài câu mới chịu đi nghỉ ngơi, cả nhà chúng ta chỉ biết hy vọng có ngày con có thể mở mắt ra, nhìn thấy chúng ta." Nói xong cúi đầu lau nước mắt, tiếng khóc rất nhỏ, rầu rĩ.

"Mẹ… con ở trong này, con không sao… mẹ…" Tiếu Tuyết lớn tiếng la lên, nhưng không nghe mẹ nàng đáp lại, tại sao có thể như vậy.

"Tuyết nhi, đều tại chúng ta không tốt, cũng bởi vì hoàn cảnh nhà mình mà để con phải sớm chịu khổ, mẹ thật xin lỗi con, chỉ cần con tỉnh lại, chuyện gì mẹ cũng nghe theo con, được không…" Bà nghẹn ngào nói, lệ rơi không kềm lại được.

Lại có một người tiến vào "Cầm, không cần như vậy, Tuyết nhi hiện tại đã mệt mỏi, để cho con nghỉ ngơi đi, không cần quấy rầy con."

Nói xong người đàn ông ôm lấy nữ tử tiều tụy vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng an ủi.

Tiếu Tuyết hô to "Ba, mẹ. Con ở đây, con ở đây, mọi người không cần thương tâm, con đây sẽ trở lại."

Nói xong dựa vào niệm lực, làm cho thân thể chậm rãi mê man, thời điểm gần tiếp cận thân thể, đột nhiên có một cỗ lực kéo nàng lại, Tiếu Tuyết kinh hãi, suy nghĩ hỗn loạn, thân thể nhẹ nhàng chậm rãi bay đi, cách người trên giường càng ngày càng xa. 

"Không …."

Thân thể trên giường, tim đập càng ngày càng chậm, người đang ngủ say, lại rơi lệ trong suốt, rơi xuống chiếc giường màu trắng. Hóa thành từng hoa văn, hoa văn kia xinh đẹp kinh người.

Phát hiện hơi thở người trên giường mỏng manh, hai người trong phòng kêu to.

"Không cần… Tuyết nhi… trở về…" Khóc đến tê tâm liệt phế, rốt cuộc nữ nhi mà bà yêu thương cũng không còn nghe được.

Lúc thân thể bay xa, mơ hồ lại nghe tiếng Liệt Hạo rống giận dữ "Tuyết nhi, bổn vương không để nàng rời đi, vĩnh viễn cũng không…"

Đau lòng nhưng không biết nói gì, phải làm sao bây giờ, một bên là cha mẹ ruột của mình, một bên là nam tử mình yêu. Tiếu Tuyết khóc, không ngừng khóc.

Sao không để cho nàng gặp ba mẹ lần cuối cùng.

Nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm, hi vọng trời nhìn thấy lời cầu nguyện của bản thân.

Cảm giác thân thể lại lơ lửng bay lên, đi vào một chỗ nghĩa trang, nàng hoảng hốt nhìn thấy mặt trên bia mộ viết "Ái nữ Tiếu Tuyết chi mộ". Trước mộ cha mẹ cùng em trai của nàng khóc đến choáng váng, tiếng khóc xé rách trái tim Tiếu Tuyết.

“Tại sao có thể như vậy, con không có chết mà, ba, mẹ, em trai… con không có chết, con vẫn còn sống.”

Một lát sau…

Chờ cha mẹ khôi phục tâm tình, Tiếu Tuyết mới nhìn thấy ánh mắt cha mẹ gắt gao nhìn chằm chằm mộ bia, lẩm bẩm nói: “Tuyết nhi, con là một đứa con ngoan, cả nhà chúng ta đều yêu con, hi vọng con ở trên thiên đường có cuộc sống hạnh phúc, ba cùng mẹ sẽ thường xuyên tới thăm con. Yên tâm, chúng ta đều sẽ kiên cường sống, để cho con trên thiên đường an tâm." Sau khi nói xong cha mẹ dắt em trai, nhìn lại mộ bia quyến luyến, chậm rãi rời khỏi khuôn viên mộ.

Tiếu Tuyết ngơ ngác nhìn bóng lưng đang rời xa, tấm lưng kia nhìn thật vô lực cùng cô độc.

"Ba, mẹ, em trai…" Tiếu Tuyết thấp giọng gọi, đáng tiếc cha mẹ vĩnh viễn cũng không thể nghe tiếng nữ nhi của mình gọi.

Một trận ánh sáng mạnh mẽ phóng tới, Tiếu Tuyết nhất thời lâm vào trong bóng đêm…