Tiếu Tuyết không chút lưu luyến xoay người tránh ra.
Mà Vương thượng Ngụy Quốc chí cao vô thượng, lại lâm vào lốc xoáy, không thể cứu vãn!
Tiếu Tuyết dọc theo đường lúc nãy, tiếp tục đi, chân đau đớn đến tê dại cũng không hề dừng lại, ý nghĩ càng nghĩ càng hỗn loạn, còn nói ai, chính nàng bị ủy khuất còn không hề kể ra đây. Như thế nào mới chỉ trong nháy mắt, đã bị người đưa tới một quốc gia xa lạ, lại nghĩ người như nàng xuyên không lại luôn cùng Vương thượng, Vương gia dây dưa không rõ ràng là thế nào chứ.
Phù… thở dài, khi nào thì nàng có thể vượt qua những ngày tháng này, trừ khi trở lại hiện đại đi. Nhưng là có thể sao….
Đột nhiên chấn động lại, đúng rồi, như thế nào đem việc đó quên mất, Tiếu Tuyết không tự giác cốc đầu mình, nhớ tới Hành Ân pháp sư tại chùa cổ, Tiếu Tuyết thoáng như nhìn thấy hi vọng phía trước. Cước bộ nhanh hơn đi về phía trước.
Bên này An Văn cùng An Nhã, nhận được mệnh lệnh của Vương thượng. Không dám chậm trễ.
Tìm kiếm một vòng nhưng chưa nhìn thấy Tiếu Tuyết, không khỏi bắt đầu nóng nảy, tuy rằng khẳng định nàng không rời khỏi nơi này, bất quá…
Đang vội vàng, bối rối… lại nhìn thấy Tiếu Tuyết tựa như một chiến tướng dành thắng lợi, vội vã bước nhanh đến.
"Tiếu tỷ tỷ…"
Tiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy hai nha đầu vội vàng nhìn mình.
"Sao thế?"
"Tiếu tỷ tỷ sao giờ mới trở về?" Bộ dáng xem ra rất vội vàng.
"Chúng muội tìm tỷ đã rất lâu, tỷ tỷ lạc đường à? Hay là?"
"Ha ha ha… cũng không phải… ân…" Tiếu Tuyết ngượng ngùng thoáng mân môi, xấu hổ đỏ mặt nói, trong trạch viện này cũng có thể lạc đường, chẳng phải là để người ngoài cười đến rụng răng sao. Bất quá cũng may tìm được đường về đây, nhưng hình như vẫn trễ.
"Tiếu tỷ tỷ, trong hoàng cung rất nhiều lối, lạc đường cũng không có gì kỳ quái, không được Vương thượng đồng ý, tỷ không thể ra khỏi cửa cung đâu." An Văn săn sóc nói.
Mặt Tiếu Tuyết lại là kinh ngạc, trong cung? Nơi này thế nhưng là hoàng cung Ngụy Quốc. Cái này phải làm sao bây giờ? Làm cách nào có thể rời khỏi nơi này trở lại chùa cổ. Tiếu Tuyết không khỏi nhức nhối.
Nếu không quay về chùa cổ, nàng không trở về hiện đại được, liền một chút hi vọng cũng không có, nhớ rõ lão pháp sư nói qua, chỉ cần có thể nắm đúng thời gian, là có thể trở về, không phải sao?
Hai nha đầu nhìn thấy Tiếu Tuyết biểu tình lúc vui, khi buồn, muốn hỏi, cũng không hỏi được.
Vương thượng cũng không tán thành các nàng quá mức chú ý đến Tiếu tỷ tỷ. Hoàng mệnh không thể trái.
Kết thúc bữa tối, Tiếu Tuyết lấy lí do thân thể mệt nhọc, muốn một mình thanh tĩnh, suy nghĩ lại chuyện của mình, hai nha đầu cũng rất hiểu lòng người, nhưng trong mắt vẫn có nghi vấn, lại không có hỏi.
Tiễn hai người đi rồi, nghĩ đến tình cảnh của nàng cảm giác thực phiền chán, ừ, phiền chán.
Hai chân truyền đến đau nhức nhẹ, đau đớn cũng giảm rất nhiều, đối với một người bị giam cầm như nàng, đã là lễ ngộ khá nhiều rồi, không đoán ra hoàng đế Ngụy Quốc rốt cuộc có ý gì, theo nàng quan sát, hình như không vội mà đối phó nàng, nhưng là thần sắc chăm sóc muội muội cũng không phải giả. Ngụy Linh Lung có một người thân như vậy đối xử tử tế với nàng, thật quá phúc khí rồi, suy nghĩ đến mình, hiện tại cha mẹ cũng không biết mình chết hay sống, còn có đệ đệ giờ không biết ra sao?
Cứ tưởng rằng vẫn đem tưởng niệm đặt ở trong lòng, cũng không từng nghĩ đến nó chỉ chôn tận sâu trong đáy lòng thôi. Chính là mỗi khi tưởng niệm nổi lên liền không cách nào khống chế.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng, đèn đã được đốt lên, đại khái là do hai nha đầu trước đó đã đốt đi, ngẫm lại mặc dù là phụng mệnh làm việc, nhưng từ khi đến nơi đây, hai người bọn họ đối với mình thật sự là rất tốt.
Khoé môi Tiếu Tuyết nhếch nhẹ, lạnh nhạt cười khẽ một tiếng.
Nhìn xung quanh phòng một chút, rất lịch sự tao nhã, chính mình chưa bao giờ từng chú ý qua căn phòng cổ kính này. Hiện tại ngọn đèn giữa đêm tối nhưng trông càng yêu mị.
Màn trướng như ẩn như hiện, dưới phụ trợ của ngọn đèn, cũng có vẻ mông lung mà u ám.
Đột nhiên chú ý tới đài cao cách vách sau màn bày biện một cây đàn tranh.
Trong lòng vừa động, đi qua, cầm lấy đàn tranh. Đặt trên bàn gần cửa sổ, thuận tay cầm ghế kéo lại, chậm rãi ngồi xuống.
Nhẹ tay đặt lên đàn tranh, đầu ngón tay phát ra thanh âm thanh thuý, làn điệu tuyệt vời tựa như nước chảy mây trôi, thâm thuý, vang vọng....
Một cây đàn tranh thượng đẳng hiếm có. Tiếu Tuyết không nhịn được bị mê hoặc, quyết định khảy một bản, để giải ưu phiền.
Yêu một người có bao nhiêu khổ
Chỉ có chính mình rõ ràng nhất
Trả giá bằng tuổi thanh xuân đã hoang vu
Thì ra đây chính là một sai lầm
Còn trẻ không biết thái dương gấp rút
Cùng chàng đi lên con đường không lối về
Đêm qua gặp ác mộng đêm nay lại không mộng
Thiếp và chàng đều là diễn viên
Thiếp cũng không muốn giả bộ hồ đồ
Lại không thể không tự mình nhận thua
Bỏ qua người mình yêu
Còn có ai có thể lưu lại
Thiếp cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ thật tốt
Giả trang chính mình thật hạnh phúc
Vết thương đau ở trong lòng
Nước mắt rốt cuộc không chảy nữa
Yêu một người có bao nhiêu khổ
Chỉ có chính mình rõ ràng nhất
Trả giá bằng tuổi thanh xuân đã hoang vu
Thì ra đây chính là một sai lầm
Còn trẻ không biết thái dương gấp rút
Cùng chàng đi lên con đường không lối về
Đêm qua gặp ác mộng đêm nay lại không mộng
Thiếp và chàng đều là diễn viên
Thiếp cũng không muốn giả bộ hồ đồ
Lại không thể không tự mình nhận thua
Bỏ qua người mình yêu
Còn có ai có thể lưu lại
Thiếp cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ thật tốt
Giả trang chính mình thật hạnh phúc
Vết thương đau ở trong lòng
Nước mắt rốt cuộc không chảy nữa
Trái tim trống rỗng, lệ cũng có thể chảy khô, Tiếu Tuyết đánh đàn, mặc cho lệ rơi đầy mặt, thẳng đến lúc ngón tay phát đau, trong lòng đau đến không còn hơi sức, mới úp mặt trên đàn cổ lặng lẽ khóc.
Để cho mình đau thương một lần cuối cùng đi!