Một đêm không ngủ, hỗn loạn đến trời tảng sáng mới đi vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời tùy ý chiếu rọi báo hiệu thời tiết hôm nay rất tốt, cả viện bao phủ toàn bộ ánh mặt trời, cũng phá lệ có vẻ ấm áp.
Tiếu Tuyết trong mơ màng tỉnh lại, lại hoảng hốt chính mình thế nhưng tìm được đường về nhà, trong đầu linh quang hiện ra, nếu nhất định cùng Hạo vô duyên, vậy không bằng hiện tại nên nghĩ biện pháp trở lại thế giới của nàng, chỉ cần thời gian lâu dần, sẽ quên hết thẩy ở nơi này, không phải có câu nói: thời gian là liều thuốc quên đi tốt nhất hay sao, coi như đây chỉ là một giấc mộng đẹp đi!
Tiếu Tuyết chuẩn bị thay quần áo thì phát hiện hôm qua nước mắt dính ướt vạt áo. Cười khổ! Từ khi đến thời không này, nàng hình như cực kỳ đa sầu đa cảm, nước mắt như tràn ra, không có thể khống chế. Nay tìm được nguồn hi vọng, nàng có thể vui vẻ không.
Không muốn bi thương, thì tìm việc có ý nghĩa làm, cũng không uổng phí trời xanh cho mình một lần kỳ ngộ xuyên không.
Nghĩ nghĩ, Tiếu Tuyết vẫn là gọi Tiểu Lan đến hầu hạ, quần áo cổ đại có vẻ rườm rà, chính mình nếu muốn giải quyết xong, phỏng chừng lại lãng phí thiệt nhiều thời gian. Trong lòng đã có hi vọng, tâm tình càng thư sướng, thời gian cũng không thể lãng phí nhiều.
Sau một lúc rửa mặt chải đầu,
"Tiểu thư, Vương gia đang đợi người cùng nhau dùng bữa." Vừa mới rửa mặt chải đầu xong Tiểu Lan liền vội vàng nói.
"Sao? Vương gia? Huynh ấy sáng sớm đến đây, nha đầu muội sao lại không nói sớm." Tiếu Tuyết quăng một cái xem thường cho Tiểu Lan.
"Tiểu thư của muội, Vương gia không đồng ý sớm như vậy đã đánh thức tiểu thư nha, nói để tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ cũng muốn, nhưng nô tỳ không dám vi phạm ý của Vương gia." Tiểu Lan ủy khuất mím cái miệng nhỏ nhắn.
"Được rồi, được rồi, đừng ủy khuất như vậy, ngài khác thấy còn tưởng rằng tỷ lại khi dễ muội đó." Tiếu Tuyết vỗ vỗ hai má Tiểu Lan, vừa đi vừa nói chuyện.
Xuyên qua hành lang dài, dừng lại trước cửa trong viện, đây là một viện bốn gian, Tiếu Tuyết ở là phía sau ba gian sương phòng, mà Tĩnh Nam Vương có khi sẽ tới đây, ngay tại phía trước ba gian sương phòng, bên cạnh là nơi Tiểu Lan cùng bọn họ hạ nhân ở, chỉnh thể thoạt nhìn giống một nơi của người tương đối giàu có.
Tiếu Tuyết thật ra thực cũng hiểu được tâm tư Tĩnh Nam Vương, nơi này đơn giản, hẻo lánh lại càng không dễ dàng để người trong cung tìm được, dù có tìm đến, cũng có đường lui.
"Tĩnh Nam Vương gia huynh sớm như vậy đã tới đây, xin thứ cho Mị Nhi thất lễ." Tiếu Tuyết ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Lúc đi qua cửa liền thấy Tĩnh Nam Vương ngồi ngay ngắn bên bàn như là đợi đã lâu.
"Cũng không có gì, mấy ngày nay muội cũng quá mệt mỏi, vô phương!" Tĩnh Nam Vương nhìn Tiếu Tuyết, gần đây bị Hạo Vương trông chặt, không muốn bại lộ nơi Tiếu Tuyết ẩn thân, thời gian đến thăm nàng càng ít. Lúc tới cũng chỉ thể chờ tất cả mọi người đi vào giấc ngủ.
Chính là không nghĩ tới, trễ như vậy còn nghe tiếng tiếng đàn cổ của Tiếu Tuyết, tiếng đàn ưu thương, Tĩnh Nam Vương biết kỳ thật nàng không thể quên Hạo Vương, ban ngày có lúc Tiểu Lan hội báo một ít tình huống của nàng, Tĩnh Nam Vương biết nàng cực kiên cường chống đỡ, chỉ có ban đêm mới là lúc nàng tưởng niệm, nhất thời đau lòng không chịu nổi, phải làm như thế nào nàng mới có thể không đánh chịu nỗi đau này?
Tiếu Tuyết nhìn thấy Tĩnh Nam Vương si ngốc nhìn mình, trong mắt chứa rất nhiều tình cảm, tựa hồ tìm không thấy chỗ hổng, nhưng cũng che dấu cực kỳ tốt.
"Vương gia!" Tiếu Tuyết nhẹ giọng kêu lên.
Không phản ứng!!!
"Tĩnh Nam Vương gia!" Lớn tiếng la lên.
"Thật xấu hổ, bổn vương nghĩ chút chuyện." Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang cười cười xấu hổ.
"Tiểu Lan, phân phó phòng ăn đem lên, truyền lệnh!"
Tiểu Lan nhận được mệnh lệnh, hành lễ sau xoay ngài ra khỏi cửa.
"Mị Nhi, về sau sẽ không cần nghiêm trang kêu bổn vương Tĩnh Nam Vương." Liệt Vinh Khang nhìn Tiếu Tuyết, giọng điệu bình thản khó nhìn không ổn.
"Huynh vốn là Vương gia nha, không gọi huynh là Vương gia, vậy kêu huynh là gì?" Tiếu Tuyết ngẩn ngơ!
"Muội không phải là bằng hữu bổn vương sao? Bằng hữu hình như không cần câu nệ không đúng à?"
"Nhưng là Mị Nhi cũng không thể quá phận nha!" Tiếu Tuyết thủy chung cảm thấy không quá thỏa đáng, chính mình với hắn dù sao còn không có quen thuộc đến mức gọi thẳng tên, cũng không muốn xấu hổ.
"Mị Nhi, không việc gì, bổn vương cũng gọi muội như vậy, muội không muốn à? Hay là muội thủy chung không quên được chuyện bổn vương bắt muội?" Ánh mắt Liệt Vinh Khang có chút thất vọng.
"Không phải, thật không phải, huynh đừng đoán mò! Nếu không trách muội quá phận, muội đây gọi tên huynh là được."
"Thật sự?" Liệt Vinh Khang hưng phấn nhìn Tiếu Tuyết.
Lúc này Tiểu Lan mang theo hạ nhân phòng bếp, đưa đồ ăn tới, ánh mắt hạ nhân tìm tòi nhìn vào Tiếu Tuyết, không dám nói thẳng, một lúc sau hạ nhân cùng bước ra khỏi phòng.
"Đây là đầu bếp bổn vương từ Tĩnh Nam Vương phủ mang đến, muội nếm thử xem, hợp khẩu vị không, không được lại đổi."
"Không cần khoa trương như vậy, muội không kén ăn, có thể." Tiếu Tuyết có điểm không được tự nhiên cúi đầu, không dám nhìn liệt Vinh Khang ánh mắt quá mức phức tạp, trong đó có gì đó Tiếu Tuyết không dám nhìn vào.
Tiếu Tuyết trong tình huống không tự nhiên, dùng xong bữa ăn.
"Muội ăn ít như vậy sao?" Nhìn thấy Tiếu Tuyết ăn xong, Liệt Vinh Khang nhíu chặt mi.
"Muội no rồi nha." Tiếu Tuyết vô tội nói.
"Vẫn ăn ít như vậy? Khó trách sắc mặt muội có vẻ tái nhợt."
Tiếu Tuyết không nói gì!
"Có muốn ra ngoài đi dạo không? Luôn buồn chán như vậy cũng không tốt!" Liệt Vinh Khang đột nhiên nói.
"Thật sự, thật sự có thể sao?" Tiếu Tuyết cực kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn.
"Chỉ cần muội muốn, cho dù là chân trời góc biển bổn vương cũng nguyện ý!" Liệt Vinh Khang si mê nhìn Tiếu Tuyết kích động, đôi mắt hưng phấn, sủng nịnh nói.
Tiếu Tuyết giả bộ ho một tiếng, "Thật có lỗi, muội không muốn phiền toái huynh đâu."
Liệt Vinh Khang mặc kệ sắc mặt Tiếu Tuyết xấu hổ, một mặt nói "Không phiền toái, về sau không cần khách khí như vậy, bổn vương không ngại!"
Tiếu Tuyết vì giảm bớt xấu hổ của mình, nói sang chuyện khác "Đúng rồi, huynh có biết kề gần đây có chùa chiền gì không, hoặc là có cao tăng đắc đạo nào?"
"Muốn đi chùa chiền thắp hương?" Liệt Vinh Khang lơ đễnh!
"Chỉ một nửa thôi, chỉ là muốn đi xem một chút!"
"Được, bổn vương mang muội đi!"
Liệt Vinh Khang dắt Tiếu Tuyết ra khỏi viện, lúc này tâm tư Tiếu Tuyết mới hoảng hốt, thiên viện này thanh tĩnh bình yên như vậy, tại nơi yên tĩnh thế này nhưng lại có vẻ chói mắt.
Ngoài cửa đã có hai chiếc kiệu, tổng cộng hết hai bên có tám người nâng kiệu, Tiếu Tuyết bị Liệt Vinh Khang dắt đến chiếc kiệu màu hồng, rồi sau đó để Tiểu Lan bên ngoài kiệu hầu hạ. Sau Liệt Vinh Khang bước vào sau màn chiếc kiệu màu lam, lúc đã ổn định, ra lệnh một tiếng khởi kiệu. Nhẹ nhàng mà rung động, tại nơi yên tĩnh này tiếng nói cũng coi như không lớn không nhỏ!