Bóng đêm xoá đi ánh tà dương cuối cùng, màn đêm tựa như tấm màn nhung trong nhà hát, chậm rãi rơi xuống. Trong trời đêm, ánh trăng choáng váng, ánh sao thưa thớt, toàn bộ thế giới tựa hồ như đang ngủ say.
Trong cung, tân phòng ‘Hạo Vương Cung’.
Ánh mắt Liệt Hạo sắc lạnh nhìn về phía vị Công Chúa trên mép giường,
"Ngươi nên biết bổn vương thú ngươi là bất đắc dĩ, đối với ngươi, bổn vương chỉ có thể cho ngươi danh hiệu, những thứ khác bổn vương không thể cho, điểm ấy, ngươi phải rõ ràng." Ngữ khí lãnh lùng không chứa một tia tình cảm.
"Vì sao? Vương gia, Linh Lung không đẹp sao? Thiếp rất yêu ngài. Lúc trước ở Ngụy Quốc dù chỉ là thấy một bên mặt của ngài, thiếp liền biết, Vương gia là người mà Linh Lung chờ đợi đã lâu." Ánh mắt thê lương, vừa mới còn tràn đầy hạnh phúc, vì sao mới có một khắc, hạnh phúc liền tan biến vô hình vô ảnh!
"Bổn vương kiếp này chỉ yêu một người, xem như bổn vương phụ ngươi cũng được, toàn bộ hết thảy đều là lỗi của bổn vương, nếu phạm tội nghiêm trọng với Ngụy Quốc, cũng là bổn vương, bổn vương nhất định gánh vác, cùng Liệt Quốc không quan hệ, càng cùng dân chúng Liệt Quốc không quan hệ."
"Vương gia, lời này của ngài là nói cho thiếp biết sao, sau này ngài không muốn gặp Linh Lung sao? Ngài là vì Liệt Quốc mới thú Linh Lung? Phải không?" Tâm Ngụy Linh Lung như có một lỗ hổng, máu không ngừng chảy.
"Vương gia, nàng là ai? Người ngài yêu là ai?" Thật không cam lòng, trăm phương nghìn kế gả đến phủ Vương gia, chẳng lẽ đây là thứ mình hướng tới, không được! Ngụy Linh Lung đường đường là Công Chúa Nguỵ Quốc, tuyệt không dễ dàng thỏa hiệp, tuyệt đối không!
"Bổn vương kiếp này chỉ nhận định một người là ái phi của bổn vương, Lý Mị Nhi!" Ánh mắt Liệt Hạo kiên định loé lên ánh sáng.
"Lý Mị Nhi! Ha ha ha… Vương gia, tỷ tỷ tất nhiên là so với thiếp đến Vương phủ sớm hơn, nhưng Vương gia cũng không cần thương tổn Linh Lung như vậy, thiếp sẽ không cùng tỷ tỷ tranh cái gì. Vương gia cứ yên tâm đi, thiếp chắc chắn cùng tỷ tỷ ở chung được." Ngụy Linh Lung si mê nhìn Liệt Hạo.
"Ngươi không hiểu, trong lòng Mị Nhi, tình yêu chỉ có hai người, không chấp nhận được người thứ ba, mặc dù là nàng có thể chịu đựng, nhưng bổn vương không muốn phụ nàng, bổn vương muốn chỉ có nàng, cũng chỉ là nàng."
"Ha ha ha… Vương gia, vậy ngài đã nghĩ tới sẽ phụ thiếp phải không? Thiếp thân đã gả đến Vương phủ, ngài muốn xử lí thiếp thế nào đây?" Lòng Ngụy Linh Lung biết, chính mình đã mất quyền lợi yêu người nam nhân này, có lẽ càng không thể làm cho người nam nhân này yêu nàng, cho dù thân phận của mình cỡ nào vinh quang. Nhưng tình cảm sao có thể buông tay? Tựa như bát nước đã hắt đi có thể thu hồi sao? Có thể sao?
"Bổn vương cũng không muốn ngươi chịu khổ cực gì, tối nay bổn vương tạm thời nhẫn nhịn, sẽ không rời đi, ngày mai bổn vương sẽ công đạo rõ ràng." Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Lệ chảy xuống mặt Ngụy Linh Lung, tâm nàng đau đớn, hận ý ở trong đầu nổi lên, bổn Công Chúa sẽ không để cho các ngươi có kết quả tốt đẹp, sẽ không.
Từ nhỏ đến lớn, hoàng huynh vẫn đối với nàng sủng ái có thừa, cũng không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, cho dù nghe nói Hạo Vương cực kì sủng ái Mị Vương phi, nhưng nàng vẫn như cũ kiên trì hòa thân với Liệt Quốc, nghĩ rằng chỉ cần làm cho hắn nhìn thấy nàng liền nhất định sẽ yêu thương, kỳ thật chỉ có nàng hiểu được lúc nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, liền quyết định hắn là phu quân nàng yên lặng chờ đợi, mặc kệ trả giá cái gì, nàng nhất định phải gả cho Hạo Vương, cuối cùng không phụ hi vọng, nhưng thật đáng buồn mọi chuyện cư nhiên lại khó khăn như vậy.
Sau khi Liệt Hạo rời khỏi phòng, Ngụy Linh Lung bộc phát tức giận bừng bừng. Từng của hồi môn cùng đồ đạc từng mảnh nhỏ rơi xuống, trên mặt lộ ra âm tàn.
Ngoài cửa cung cây cối xanh um tươi tốt, cành lá không ngừng đong đưa trong gió đêm.
Tiếu Tuyết rời khỏi ‘Hạo Vương Cung’ liền đi dọc theo một bên tường thành không ngừng, lệ rơi làm ẩm ướt, ướt rồi lại khô, tràn ra khắp mặt, tâm nàng trống rỗng, không có chỗ tựa.
Nghĩ muốn tìm một nơi im ắng, chỉ có một mình nàng, im lặng nán lại, từ nay về sau không có băn khoăn, không có tính kế, thật là tốt biết bao.
Chân đau không cảm giác, tâm lại lạnh giống như băng, mệt mỏi, tay vịn tường thành, khẽ thở phì phò.
Ngạc nhiên nhìn đến cách đó không xa một tòa viện môn thê lương, cây xanh biếc che chắn hơn phân nửa viện, chỉ có thể mơ hồ thấy được, Tiếu Tuyết giấu đi bi thương trong lòng, chân không tự chủ bước tiếp, tiến tới gần viện môn gần như trong mộng kia.
"Nguyệt Am" Tiếu Tuyết yên lặng lẩm nhẩm, trong lòng hỗn loạn không chịu nổi, hoàng cung khi nào có một viện môn bỏ hoang thế kia, từng mảnh ngói vụn, không chỗ nào không cho thấy nơi này đã xuống dốc, như là tiêu điều khi phồn hoa đi qua.
Lúc này cửa ‘tư…’ một tiếng cắt đi trầm tư Tiếu Tuyết.
"Cô nương có chuyện gì?" Một lão bà tái nhợt kinh ngạc hỏi.
"Thật ngại, con bị lạc đường, tò mò mới đến đến viện môn, không có ác ý!" Tiếu Tuyết thu lại sắc mặt.
"Cô nương mời trở về đi, nơi này không phải là nơi bất luận kẻ nào có thể tới, nô tỳ không cung tiễn!" Cửa chợt đóng.
"Nếu có thể đến đây, chính là duyên phận, ma ma cho nàng vào đi!" Bên trong một thanh âm lạnh bạc vang lên, làm kinh ngạc ma ma già đang đóng cửa.
"Nương nương, nhưng là…" vị ma ma già thấy ánh mắt kia, liền ngừng động tác đóng cửa.
"Cô nương, người có lẽ cùng nương nương hữu duyên, mời vào nói chuyện!" Nói xong thở dài.
Thấy vị ma ma già hiện ra bộ dáng muốn nói lại thôi, Tiếu Tuyết thật không rõ, chân không tự chủ bước vào trong viện.
Đi chưa được mấy bước, liền thấy một lão phụ nhân mặt tái nhợt, được già ma ma xưng hô ‘nương nương’.
Áo ngoài màu tím khoác lên trên người hơi có vẻ phú quý thanh lịch, tuy sắc mặt tái nhợt lại khó nén khí chất bên ngoài. Chắc rằng lúc tuổi còn trẻ, nhất định là có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, chính là sâu trong đôi mắt có loại cảm giác quen thuộc, càng nhớ tới, cảm giác quen thuộc mãnh liệt tuỳ ý nổi lên không thể bỏ qua, chính là nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra, nàng chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp qua vị ‘nương nương’ này, nhưng vì sao có cảm giác quen thuộc đúng là không thể biết được.
"Nương nương, nô tỳ đi trong thâm cung bị lạc đường, vì tò mò vô ý quấy rầy, xin hãy thứ lỗi!" Tiếu Tuyết che dấu thân phận, Tiếu Tuyết đột nhiên không muốn để cho người khác biết thân phận chân thật của mình.
"Cô nương nói quá lời, đã là lạc đường, ai gia sao lại có thể oán trách tội đây." Khóe miệng hơi có ý cười.
Tiếu Tuyết mắt choáng váng, nụ cười này mê người như vậy, ấm áp tràn vào toàn bộ viện phủ, Tiếu Tuyết si mê nhìn ‘nương nương’, nhưng trong lòng không thể xem nhẹ cái xưng hô ‘ai gia’ kia.
‘Nương nương’ nhìn biểu tình si ngốc của Tiếu Tuyết, hơi có vẻ kinh ngạc, "Cô nương không cần kinh hoảng, ở trong Hoàng cung người biết ai gia đã không còn nhiều lắm, hôm nay xem như là ta và cô nương có duyên phận!" Phụ nhân đi vào trong phòng, Tiếu Tuyết thấy thế, liền theo sát.
"Tần ma ma… đi lấy bình trà hoa hồng lại đây."
"Vâng nương nương…"
"Xin hỏi người là nương nương sao? Nhưng nô tỳ chưa từng nghe qua?" Tiếu Tuyết hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Cô nương cũng đừng khách khí, nô tỳ gì chứ? Ha ha ha… nhìn cách cô nương ăn mặc chắc là tần phi hoặc là Vương Phi... cô nương không muốn nói ai gia cũng không miễn cưỡng." Phụ nhân mỉm cười nhìn Tiếu Tuyết.
Tiếu Tuyết nhất thời đỏ mặt, bất an ngồi xuống.
"Thực xin lỗi, con chỉ là…" Tiếu Tuyết khẩn trương tay níu chặt ống tay áo, vò nát, mỗi lần chỉ cần khẩn trương, liền có hành động này, ở hiện đại thường xuyên bị bằng hữu trêu chọc, còn bị nói là hành động của trẻ nhỏ.
"Ha ha ha… chớ khẩn trương, dù sao hiện tại ai gia cũng không còn là nương nương gì nữa." Nhìn thiên hạ trước mắt, Nguyệt phi trong lòng thật là không đành lòng, nói không rõ là nguyên nhân gì, từ lúc nhìn thấy nàng liền có cảm giác thân thiết, tiểu nữ tử kia thẹn thùng, cùng hành động như trẻ nhỏ kia thật sâu nắm lấy tâm của Nguyệt phi.
Theo cảm giác của Tiếu Tuyết, cảm thấy vị nương nương này nhất định có chuyện xưa gì đó, chính là chuyện xưa này xem ra kết cục không hề hoàn mỹ, ít nhất có cảm giác bi thương!
Tâm nàng có điểm chua xót, là bi ai chua xót cho thâm cung lục viện!