Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 36: Thư phòng




Liệt Hạo mấy ngày nay không biết bận rộn việc gì, bất quá Tiếu Tuyết cũng không tịch mịch, mỗi ngày đủ loại hoa, Tình nhi cùng nàng cả ngày ở Vương Phủ mò mẫn đi dạo. Hiện tại mới biết được Hạo Vương phủ đúng là cực lớn nha, đi vài ngày vẫn còn không đi hết Vương Phủ. Ngẫm lại Tiếu Tuyết liền chậc lưỡi, cổ nhân sống ở địa phương dễ gây chú ý như vậy, tựa như hiện tại nhiều người có tiền cũng không được hưởng thụ như vậy, rất nhiều người muốn xây biệt thự tựa như nơi này, nơi nơi đều là đình viện lầu các, trùng trùng, quả thực là lãng phí. Tiếu Tuyết cũng không biết nhiều viện như vậy có bao nhiêu người sống đây, thì ra đất đai cổ đại nhiều hơn so với hiện đại? Cũng không cần phí đất đai?

Tiếu Tuyết bây giờ được toàn Vương Phủ công nhận là Vương phi ‘chân chính’, hơn nữa lực tương tác của Tiếu Tuyết cũng rất mạnh, tính cách hiện đại, không nhiều quy cũ như vậy, đối với hạ nhân nàng cũng cực kỳ tôn trọng.

"Vương phi, người tới rồi?"

Lúc này một ma ma lớn tuổi nhất phủ nhiệt tình tiếp đãi Tiếu Tuyết.

"Đại thẩm, người luôn luôn ở nơi này sao? Viện môn này dùng để làm cái gì?"

Tiếu Tuyết rất tò mò hỏi. Ma ma nghe Tiếu Tuyết gọi bà là ‘đại thẩm’ trong lòng tràn ngập ấm áp. Vẫn hay nghe nói Hạo Vương Mị Vương Phi tính tình sảng khoái, đối xử với hạ nhân vô cùng tốt, không giống những chủ tử khác, hạ nhân chính là hạ nhân, phạm sai lầm liền trừng phạt đó là chuyện thường, càng chưa nói tới cùng mặt đội mặt.

"Hồi Vương phi, đây là thư phòng của Hạo Vương phủ, nô tỳ vẫn luôn trông nom nơi này, các cuốn sách quan trọng phải được thường xuyên lấy ra phơi nắng lại, để ngăn ngừa bị ăn mòn hoặc là sâu mọt đục khoét."

"À, thì ra là như vậy, thật cảm ơn đại thẩm."

Tiếu Tuyết kinh ngạc nhìn khắp viện này, bố trí thư khố cũng chú trọng như vậy sao. Cổ nhân...

Kia!

Lướt qua vị ma ma già bên cạnh, Tiếu Tuyết hướng vào trọng viện mà đi, trước mắt bị thật nhiều sách chất như núi hấp dẫn.

"Đây là cái gì? Nhiều sách như vậy là làm cái gì?"

"Hồi Vương phi, những sách này là một ít sách binh pháp."

"Đại thẩm, nơi này chỉ có một mình người ở đây sao? Không mệt mỏi sao? Thoạt nhìn viện này rất lớn, quét dọn cũng thực phiền toái."

Vị ma ma già cảm kích nhìn Tiếu Tuyết, lúc đó chợt cảm thấy Tiếu Tuyết tựa như Bồ Tát từ bi.

"Tạ Vương phi quan tâm, đây là thói quen của nô tỳ, vả lại còn có hai gã thị vệ cũng trông coi, bọn họ cũng thường xuyên giúp nô tỳ."

"À, vậy người muốn tìm thêm hai người lại đây giúp người nữa không? Người tuổi cũng đã cao, những sách này nặng lắm nha."

Vị ma ma già lóe lệ quang "Cảm ơn Vương phi, cảm ơn Vương phi, chẳng qua là già nô đã thành thói quen, việc này vẫn là một mình già nô làm, nếu phân cho những ngài khác, già nô sẽ trở thành người rảnh rỗi, ngược lại già nô hi vọng mình có thể làm chút chuyện, như vậy xương sống mới không mục nha."

"Ha ha ha… đại thẩm người có lẽ là lao lực nha, bất quá người đã muốn có việc để làm, ta đây cũng không ép buộc, nhưng thật ra thân thể của người mới quan trọng, nếu như không được, nói với ta một tiếng."

"Già nô khấu tạ Vương Phi!" Nói xong quỳ xuống đất khấu tạ.

"Đại thẩm, người mau đứng lên nha, đây không phải là …"

Tiếu Tuyết trong lòng khổ sở, cổ đại đem chủ tử cùng hạ nhân phân biệt thật nha, nhân quyền đâu!!

"Già ma ma, tiểu thư nhà con cho người đứng lên, không có việc gì, tiểu thư lòng mang từ bi nha."

"Tạ Vương phi, tạ nha đầu Tình nhi."

"Tình nhi, chúng ta nhìn xem trong phòng bày biện sách gì đi, già ma ma người chỉ đường được không?"

"Vâng."

Già ma ma dẫn Tiếu Tuyết cùng Tình nhi đi vào thư phòng.

Sau khi vào cửa Tiếu Tuyết trợn tròn mắt, đây là thư phòng, nếu như không biết trước, còn tưởng rằng nàng đi vào Đồ Thư Quán đâu. Sách chất tầng tầng lớp lớp, sắp xếp thật thứ tự, bên trên đều có dán nhãn, ghi chú rõ sách gì, như vậy đi tìm sách cũng tiện rất nhiều.

“A! Còn có sách dạy lễ nghi nữa này!” Tiếu Tuyết trong lòng kinh ngạc, bước ba bước thành hai với tay lấy sách lật xem, ngất mất thôi, đây là sách dạy lẽ nghĩa trong cung, phía trên từng chữ từng chữ đều liên quan đến nghĩa gông xiềng. Thì ra nữ nhân trong cung bị gông xiềng khoá rất chặt, thở dài một tiếng, nữ nhân tốt đẹp vào cung chẳng khác nào vào mộ chôn sống.

Phim truyền hình đã thấy nhiều, nàng cũng biết, không phải được sủng ái đã là chuyện tốt, nói không chừng còn bị người lòng dạ ác độc hại chết thì chính là quyền lực lớn khi dễ không quyền lực. Mọi người tranh giành nhau nhưng kỳ thực có được hoàng đế sủng hạnh đâu, vẫn là quyền lực lớn trong tay, có lẽ chỉ có mình mới rõ ràng. Vỗ vỗ đầu, nàng suy nghĩ gì nha, đừng nói nàng không phải là nữ nhân trong cung, coi như nàng phải, cũng muốn liều mạng thoát ly khỏi hoàng cung, địa phương kia, có bao nhiêu...phải trốn thật xa.