Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 22: Luân hãm




Tĩnh Nam Vương như bị luân hãm, muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, muốn nghe tiếng của nàng, ngày đêm uống say mèm mong cho vì thế mà quên đi loại tình cảm đau thương này "Ha ha ha…. thật sự là châm chọc, bổn vương thế nhưng lại yêu nữ nhân đối địch, ha ha ha…." thì thào nói nhỏ, trong lòng đau đớn không chịu nổi, rượu mạnh xuống bụng hao mòn tâm can, mục nát cả phổi. 

"Vương gia, ngài đừng uống nữa, cẩn thận tổn hại sức khoẻ." 

"Tiểu Lộ Tử, có phải bổn vương hết thuốc chữa rồi phải không? Có phải thế không Tiểu Lộ Tử?" 

"Vương gia, ngài đừng suy nghĩ lung tung, chẳng qua là do ngài quá mệt mỏi, tịch mịch mà thôi, nô tài biết mấy năm qua ngài sống thật khổ cực. " Tiểu Lộ Tử là nô tài bên người hắn, vừa nói vừa chảy nước mắt, đối với chủ tử trong lòng hắn xót thương.

"Tiểu Lan tham kiến tiểu thư." 

"Tiểu Lan đứng lên đi. Có chuyện gì sao?" 

"Tiểu Lan khẩn cầu tiểu thư đi xem chủ tử nhà nô tỳ!" 

"Chủ tử của muội? Vì sao?" 

"Người đi xem sẽ biết." 

"Tiểu Lan, ta vốn là do các người bắt đến, tuy rằng các người không đối xử ta giống như đối xử với các tù nhân bình thưởng, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không để ý trong lòng!" 

Tiểu Lan đột nhiên quỳ xuống "Thỉnh tiểu thư đi xem Vương gia, tiểu thư muốn Tiểu Lan làm gì Tiểu Lan cũng đều đồng ý, van xin tiểu thư …" Tiếu Tuyết vốn là cô gái thiện lương, lúc này rốt cuộc Tiếu Tuyết không thể nhịn được nữa, nha đầu cổ đại đều là những ngài trung thành tận tuỵ, nếu là người hiện đại, ai ai cũng giống như vậy, đây chẳng phải là không có chuyện đồng nghiệp ly gián hục hặc với nhau.

"Đứng lên đi, ta đồng ý với cô." Tiếu Tuyết thản nhiên cười. 

Giữa đình các, một nam tử đầy phiền muộn cứ uống một ly lại một ly rượu, nô tài bên cạnh tận tâm hầu hạ chủ tử, mỗi lần như thế lại bị chủ tử đẩy ngã, đây là cảnh tượng Tiếu Tuyết nhìn thấy "Tĩnh Nam Vương, ngài đây là đang uỷ khuất chính mình, hay là…" 

Nghe thấy tiếng nói trăm ngàn lần trong lòng mong nhớ, hắn không thể tin được quay đầu, ánh mắt mông lung nhìn chòng chọc bóng dáng Tiếu Tuyết trước mặt. 

"Nô tài tham kiến tiểu thư." 

"Đứng lên đi." 

"Tạ tiểu thư." Chờ Tiếu Tuyết tiến vào đình các thì nha đầu, nô tài đồng loạt rời đi, hắn nhẹ nhàng hỏi Tiếu Tuyết "Nàng rốt cuộc cũng là tới nhìn bổn vương, ha ha….." 

"Vương gia uống nhiều quá rồi." 

"Ta không có, ta…không có." 

"Vương gia có việc phiền muộn gì, vì sao lại đem chính mình làm cho chật vật như vậy?" 

"Đều là vì nàng, vì nàng cả, nàng thật ra là nữ nhân như thế nào, tại sao làm mê loạn tâm ta như thế?" 

"Xem ra Vương gia thật sự uống nhiều quá rồi!" 

"Mị Nhi, ta thật không nên đem nàng đến đây." 

"Thì ra Vương gia đang nghĩ muốn thả ta?" 

"Thả nàng? Nàng muốn trở về gặp Liệt Hạo sao? Không thể, ta không thể cho nàng gặp hắn, ta muốn làm cho hắn cùng ta đều thống khổ như nhau, vì sao hắn luôn may mắn hơn ta, vì sao hắn luôn được hạnh phúc hơn ta." 

"Vương gia, chính là ngài không tự buông tha cho chính mình mà thôi. Có lẽ Hạo Vương gia trong lòng cũng có nỗi khổ tâm, chính là ngài không biết mà thôi." 

"Nàng thương hắn sao?" 

"Vương gia sao lại hỏi đến vấn đề này?" 

"Bổn vương muốn biết, nói cho ta biết." 

"Nếu nói yêu thì là quá nặng nề, ta không thể chạm đến. Ta vốn chỉ là một nữ nhân bình thường, chỉ hy vọng có cuộc sống bình thường mà thôi!"

Nàng tới nơi này cũng chưa thể gọi là lâu, bất quá cũng chỉ là mười ngày nửa tháng. Nàng không muốn tính toán, càng không có cách nào để tính toán, chẳng qua là….tâm nàng đã an tĩnh hơn! Không còn đau đớn như trước nữa, tơ tình không thể rút ra được, thôi thì đành phải chôn sâu. Có thể sẽ trải qua thời gian dài mới mai một được, như vậy sẽ không còn đau đớn nữa. 

Tĩnh Nam Vương cũng coi như là người trọng tình nghĩa, cho dù việc lúc trước bắt nàng là có lý do. Nhưng trong cuộc sống cung đình tình thân là thứ đáng quý trọng, người với người chỉ biết đối với nhau xu nịnh, nàng như vậy mà cũng có thể hiểu tâm tình của hắn. Lại nhớ đến Liệt Hạo, xem ra hắn hẳn là chưa biết nàng bị bắt đến nơi này đi, nếu không thì sao đến giờ cũng chưa thấy động tĩnh gì. Như vậy cũng tốt, nhưng là…nơi này cũng không phải là nơi để nàng an thân, vậy rốt cuộc nơi nào mới dành cho nàng đây!