Vương Gia Lãnh Khốc Vương Phi Nhiều Chuyện

Chương 30: Q.2 - Chương 30: Chặn đứt lương thảo (2)






“Ha ha, diệu kế của Vương gia quả là lợi hại. Nhìn xem, mấy vạn gánh lương thảo đã thuộc về chúng ta.” Mặc Phong phải bái phục muội muội thông minh này.
“À, thuộc hạ cả gan xin hỏi không biết Vương gia lấy lương thảo này bằng cách nào?” Dương Mạc bên cạnh không nghĩ ra nổi nên chỉ lo lắng suông.
“Dương tướng quân, ông nhìn bản đồ mà xem, quân đội Hoa quốc đi qua những nơi chúng ta từng ẩn náu, mà những nơi đó đều là con đường hẹp giữa núi cao khe sâu, chúng ta tha hồ chuẩn bị để quân địch rơi vào bẫy, chẳng phải rất được hay sao.” Thượng Quan Kỳ vừa cười vừa giải thích cho hắn.
“Nhưng chắc hẳn Hoa quốc sẽ có đề phòng.”
“Đúng, vấn đề mấu chốt là bọn chúng đề phòng.” Mặc Vũ chỉ ra vấn đề một cách thấu đáo.
“Theo như lính đặc chủng điều tra thì lần này Hoa quốc hộ tống lương thảo, đằng trước và đằng sau có hai đội quân bảo vệ, chúng ta cũng phái hai đội quân giả thành quân Hoa quốc, chặn ngang một lần thì sẽ cướp được tất cả.”
“Nhưng tướng quân…”
“Aizzz, Dương tướng quân, ông rắc rối quá.” Rốt cuộc Mặc Vũ mất hết cả kiên nhẫn, ông già này đúng là phiền phức, lại còn rất ngốc.
“Dương tướng quân, chẳng phải chúng ta nói rồi đó thôi, núi cao, khe sâu, địa hình này rất thuận lợi để mai phục.” Thượng Quan Kỳ lại giải thích cho ông ta.

“Đúng, nhìn địa hình này xem, chỉ có hai lối ra, hơn nữa bốn phía đều là vách đá, bố trí mai phục từ trên là hay nhất. Nhưng lần này Hoa quốc đã đánh quá thấp thực lực của chúng ta, dụng binh như vậy mới thật sự là phạm vào điều kiêng kỵ của nhà binh.” Mặc Phong lắc đầu thở dài.
“Ồ.” Rốt cuộc Dương tướng quân của chúng ta đã hiểu.
“Vậy còn lính đặc chủng của ngài?” Lý Vân Lạc từ đầu tới cuối vẫn im lặng cuối cùng cũng mở miệng.
“Việc này ta cũng không biết nói thế nào với chàng, nói chung bọn họ đều đang làm rất tốt phận sự.”
“Ừ, sau này nhớ cẩn thận trong mọi việc. Lần này bọn chúng nhận lấy một bài học chắc sẽ cảnh giác hơn nữa. Cũng tới lúc ta phải đi rồi.” Nói xong đi ra ngoài trướng.
Hai mắt Mặc Vũ đẫm lệ nhìn hắn, nàng rất luyến tiếc.
“Chàng, còn tới nữa không?”
Lý Vân Lạc dừng lại “Chăm sóc bản thân cho tốt.” Nhảy lên ngựa, hắn quay đầu lại nói tiếp: “Nhỡ kỹ, cây đổ thì bầy khỉ tan rã, ngài chịu thua thì toàn bộ Phong quốc coi như đã kết thúc.” Nói xong nhìn nàng đầy tình cảm, thúc ngựa rời đi. Hắn cũng không muốn gây áp lực cho nàng, không nỡ tạo sức ép cho nàng. Nhưng Mặc Vũ bây giờ quá yếu đuối, nàng cần trở nên mạnh mẽ hơn.
“Ừ.” Nhìn về phía hắn rời đi, nàng gắng sức gật đầu.
“Hoàn hồn.” Thượng Quan Kỳ khua khua tay trước mặt nàng, rốt cuộc phải lay Mặc Vũ đang ngây ra.

Xoay người mỉm cười, nhưng phát hiện ra lúc này đang có thị vệ ở đằng sau.
“Khởi bẩm Vương gia, Hoa quốc kiên quyết không ra khỏi núi, cho dù người của chúng ta sỉ nhục thế nào cũng không làm gì cả.”
“Ha ha, đã bị cướp lương thảo thì đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi. Dương tướng quân, không biết trong quân ta có tướng quân nào tương đối xuất sắc không?”
“Thưa có, dưới trướng mạt tướng có một chàng trai tên là Lam Anh, đã theo mạt tướng nhiều năm, là một nhân tài hiếm có.”
“Tốt, ông mau đưa hắn tới gặp bản vương.”
“Tuân lệnh.”
“Vũ nhi, muội lại muốn làm gì vậy?” Mặc Phong nghi ngờ nhìn nàng.
“Mặc Phong, lẽ nào huynh còn không hiểu sao, mất đi lương thảo, ý chí của binh sĩ tiêu tan, muội đang muốn tìm cơ hội để tấn công.”
Thượng Quan Kỳ mỉm cười nhìn Mặc Vũ, nữ nhân này đúng là rất đặc biệt.
“À, vậy ý muội là…”
“Khổ nhục kế.” Nàng kiên định nói, rốt cuộc nàng cũng hiểu, muốn trở lại nhanh chóng thì phải kết thúc chiến tranh thật sớm, cho nên trước tiên phải đánh đòn phủ đầu.
Hai người nhìn nhau, lại gật đầu bái phục.