Nơi nhân gian bây giờ đang trải đầy một sắc xuân ấm áp, từng cơn gió mang theo khí tiết thoáng đáng, thanh thuần thổi vào nơi vương phủ. Từng mảnh lụa trắng tinh cứ thế lay động, bay nhè nhẹ theo cơn gió xuân nồng hậu.
Ấy vậy mà dẫu bao nhiêu lần gió xuân ghé qua, vẫn không tài nào xoá bỏ được cái lạnh lẽo, tang thương nơi này.
Một cỗ quan tài kết tang lụa xung quanh, đặt ngay chính viện. Xung quanh được giăng kín những màn vải trắng từ trên cao rủ xuống chạm đất.
Bát lư hương to phía trước quan tài đang toả khói nghi ngút từ những nén nhang vừa được thắp lên. Mịch Chi ngồi thẫn thờ trước cỗ quan tài, đôi nhãn ngọc dường như đỏ rát, khô cằn đi vì bao đợt nước mắt đã bị cô rút cạn kiệt.
Lần đầu tiên trong lịch sự hoàng triều, người trong dòng tộc lại không chôn cất ở lăng thất. Trước sự bi thương cua Mịch Chi, Hoàng thượng chấp nhận lời thỉnh cầu của cô, được quyền an táng và chôn cất cho Tử Lạc tại biệt phủ.
Rằng: "Nơi cuối cùng Vương gia muốn trở về, vẫn là nhà của mình. Người cuối cùng Vương gia muốn ở cạnh, vẫn là thê tử. Lăng thất tuy to lớn, trang nghiêm thì đã sao. Vẫn là một nơi u tối, lạnh lẽo đến thấu da thấu thịt."
Trong ngày, thi thể Tử Lạc được gấp rút chuyển về biệt phủ, hàng trăm mảnh khăn tang đã lập tưc được treo lên. Tiếng khóc, tiếng than lần lượt xen kẽ nhau vang vọng khắp nơi biệt phủ.
Riêng Mịch Chi, từ lúc quan tài được mang vào chính viện, cô đã không thể nào rơi được một giọt nước mắt nào thêm nữa. Nhìn cô thẫn thờ, như kẻ có xác mà không hồn càng làm người khác đau lòng.
Bên ngoài, hắc vân đột ngột kéo đến. Che phủ kín cả một bầu trời lập xuân đang khoe mình với thiên hạ. Càng phủ thêm một màu u ám nặng nề lên vương phủ. Đè nén bầu không khí nơi đây xuông tận cùng của đau thương, thống khổ.
Phía sau lưng Mịch Chi, vẫn là hai nàng nha hoàn cùng Dực Khương. Họ lặng im nhìn cô đau thương, lặng im nhìn cô kiệt sức. Chẳng biết phải nói thêm câu gì, đối với Mịch Chi mà nói, mọi điều xung quanh bây giờ chẳng còn được cô để tâm đến nữa.
Cô ngồi đây, vẫn còn sống. Nhưng khác nào tâm can này, hồn hoa này cũng đa muốn tuẫn táng cùng Tử Lạc.
Trời bên ngoài bắt đầu trút mưa, bao nhiêu hạt mưa tròn như thuỷ tinh rơi chạm xuống đã vỡ tan thành nước loãng. Hệt như hàng vạn lần tim cô vỡ ra theo từng hạt mưa ấy.
Tiểu Hồng quỳ xuống bên cạnh Mịch Chi, bàn tay lay nhẹ người cô mà thút thít:
- Nương Nương, người đã ngồi đây cả ngày rồi. Cứ tiếp tục như vậy người sẽ không chịu nổi mất...
- Đúng vậy thưa Nương Nương! Coi như chúng nô tì van xin người mà...
Tiểu Mai cũng quỳ xuống khóc nấc, Mịch Chi chẳng nói, cũng chẳng động. Mắt cứ nhìn đăm đăm vào cỗ quan tài trước mặt mình.
Dực Khương bước đến, ngồi xuống đối mặt với nữ nhân mình tâm niệm nhất thiên hạ. Nhìn nàng bây giờ đau đến chẳng khóc, y cũng bao phen nát cả tâm can. Giờ phút này, nếu có thể, y chỉ muốn được một lần chạm vào dung mạo kia. Một lần xoa dịu được vết thương nàng đang phải gánh chịu.
- Nương Nương! Người xem, Tiểu bối lặc vẫn còn cần người cham sóc. Người thật sự không màn đến tiểu bối lặc luôn sao?
Ba từ "Tiểu bối lặc" thật sự có tác dụng đôi với Mịch Chi, vừa nghe thấy, cô liền lấy lại một chút tỉnh táo, đưa mắt nhìn quanh, miệng lại lẩm bẩm:
- Tử Trì....
Phía sau, Trần nhủ nương đã bế Tử Trì đến ngay trước mặt cô. Là do Dực Khương bảo bà ta mang tiểu bối lặc đến. Vì y biết, trong cuộc đời của Uông Mẫn Xuyên nàng, cả nhân gian to lớn được nàng gói gọn lại bằng hai người. Một kẻ đã nằm im trong quan tài lạnh lẽo, còn một kẻ thì chưa tròn một tuổi, nhỏ bé ngây ngô đang cười tươi trong vòng tay đau thương của mẫu thân.
- Tử Trì...mẹ xin lỗi...
Mịch Chi ôm chặt thằng bé, áp lấy gương mặt của mình vào làn da mềm mại của nó. Ôm lấy hài nhi, cô lại càng không thể không thấy đau lòng.
Bất chợt bàn tay nhỏ xíu của Tử Trì đưa ra, hướng về phía cỗ quan tài gần đó. Mà trên cái miệng chúm chím kia, lại không ngừng cười lên một cách ngây dại nhất.
Mịch Chi đến bây giờ mới có thể khóc thêm một lần nữa, nhìn Tử Trì thơ dại chẳng nhận thức được sụ tang thương lúc này, cô nén đau, hít một hơi thật sâu rồi hướng đôi nhãn ngọc của mình về cỗ quan tài đối diện, nói:
- Tử Lạc, chàng xem, thằng bé...nó rất muốn được chàng bế đây này!
Lúc này, bên ngoài cổng phủ có một cỗ xe ngựa chạy chờ tới. Hai cung nữ bước xuống mở ô, vén rèm đỡ lấy một nữ nhân từ trên xe. Theo sau là một toán quân thị vệ hoàng triều. Tất cả bọn họ đang tiến thẳng vào bên trong biệt phủ.
Mịch Chi còn đang bế Tử Trì, đột ngột một gia nhân chạy vào kêu lên:
- Nương Nương, Quận chúa tới....
- Hỷ Bình?!
Mịch Chi ngạc nhiên thốt lên, rồi đã nhìn thấy nữ nhân trong bộ tang y trắng toát chẳng khác gì cô chân đã bước qua ngạch cửa. Đi đến trước mặt cô, lại nói:
- Ta chỉ muốn thắp cho huynh ấy ba nén nhang, không phiền chứ?
Mịch Chi thật sự chẳng có chút bận lòng, suy cho cùng Hỷ Bình quận chúa dẫu thân phận cao hơn vạn người thì đã sao? Dẫu ngang ngược thì thế nào? Căn bản cũng chỉ là một nữ tử trong nhân gian mà thôi. Cũng không thoát khỏi vòng vây của ái tình khổ luỵ, cũng như cô một thân nữ nhi vướng phải bụi hồng trần mà day dứt mãi không nguôi.
Nghĩ đến đây, Mịch Chi cúi đầu kính cẩn đáp:
- Cảm tạ Quận chúa đã có lòng!
Hỷ Bình không trả lời, chỉ một mạch tiến thẳng đến trước cỗ quan tài lạnh lẽo. Bàn tay run rẩy cầm lên ba nén nhang toả khói tan dần trong không khí, khấn lạy ba cái cho nam nhân mà nàng từ lâu tâm niệm.
Bàn tay mảnh khảnh đặt lên nắp quan tài, cảm nhận sự u uất tột cùng của tang thương mất mát. Đến cuối cùng, người Tử Lạc muốn ở bên cạnh nhất vẫn chỉ là một mình Uông Mẫn Xuyên. Hỷ Bình nàng, chưa từng có được một vị trí nào trong tâm dạ của nam nhân này, dù chỉ là thương hại cũng không hề.
Xoay lưng nhìn nữ nhân đang ôm con đứng cách mình không xa, và cũng đang đăm đăm nhìn trực diện vào đối phương. Nhãn ngọc của Uông Mẫn Xuyên bi thương hơn nàng, tối tăm hơn nàng. Có lẽ đó là sự khác biệt của đồng tâm đồng dạ và đơn phương một mình.
Uông Mẫn Xuyên chiếm trọn đuoc trái tim của Tử Lạc, khiến hắn nguyện đem hết bao nhiêu sủng ái trên thế gian này dành riêng cho nàng ấy. Lại còn đuoc cả sự hy sinh che chở không toan tính, không cầu đáp trả của Dực Khương. Rốt cuộc, nữ nhân như nàng ấy có điểm gì hơn với một Quận chúa cao cao tại thượng như nàng? Cớ gì, một lần được nếm trải dư vị của ái tình, nàng cũng chẳng thể nào tự mình thành toàn.
Cố gắng điềm tĩnh, Hỷ Bình bước đến trước mặt Mịch Chi, nhíu nhẹ mày liễu khẽ nói:
- Thật sự rất giống!
Mịch Chi còn chưa kịp hiểu thì đã thấy bàn tay nàng ta đưa lên chạm nhẹ vào bên má của Tử Trì một cái.
- Quả thực là rất giống!
Rãnh môi nàng ta nhếch lên đầy chua xót, lại xen lẫn chút đố kỵ khó đoán trong ánh mắt. Tất thẩy trên dưới đều khá ngạc nhiên, khi ai mà chẳng biết Hỷ Bình quận chúa cực kỳ căm ghét Uông Mẫn Xuyên, lại không thể nào yêu quý đứa trẻ này được.
Vậy mà bây giờ, nhìn hành động lẫn ánh mắt khó hiểu đó của Hỷ Bình, hệt như đang rất muốn ôm thằng bé vào lòng.
- Quận chúa có muốn bế Tử Trì?
Câu hỏi của Mịch Chi thoáng làm Hỷ Bình giật mình, vội thu bàn tay mình về. Nhãn ngọc dao động như muốn né tránh mà nói:
- Nhang đã thắp xong, Bổn Quận chúa phải hồi cung.
Bước chân Hỷ Bình đột nhiên mau lẹ lạ thường, cứ như thể nếu đứng đây thêm một giây một phút nào nữa, nàng ta sẽ bị sự ngây thơ, non nớt của đứa trẻ kia làm mềm lòng mất. Và cũng bởi vì, thằng bé quá giống Tử Lạc, khiến Hỷ Bình nàng càng không đủ dũng khí để đối mặt lâu thêm.
Ngày hôm đó, mưa phùn rơi lất phất cả đêm chẳng tạnh. Mịch Chi bế Tử Trì ngồi cạnh cỗ quan tài chẳng chịu rời đi nửa bước. Cô nhìn hài tử trong tay say ngủ ngon giấc, sự ngây dại chẳng nhận biết được đau thương đang diễn ra xung quanh làm cõi lòng cô xót xa hơn bao giờ hết.
Gió đêm từng đợt thổi vào chính viện, phất phơ những mảnh lụa trắng bay nhẹ trong không gian cô tịch, một nữ nhân người vận tang y ôm hài tử ngồi đó, níu giữ những khoảnh khắc cuối cùng còn được ở bên cạnh người mình trót mang thâm tình sâu nặng. Dù chỉ là, một bộ hài cốt hay một cái xác khô cũng nguyện cùng người đi đến nơi sau cùng của một kiếp nhân sinh đã tận.
[...]
"Thời hạn nửa năm của cô đã hết. Duyên cơ đến bây giờ xem như đã tận. Đến lúc phải đi rồi!"
"Có thể nào, cho ta thêm thời gian được không? Ta muốn được tận tay chăm sóc Tử Trì lớn lên, muốn nghe nó gọi ta một tiếng mẹ...ngươi có thể..."
"Tuyệt đối không!"
"Vậy...vậy sau khi ta đi, Uông Mẫn Xuyên sẽ trở lại chứ? Nàng ấy sẽ giúp ta nuôi nấng Tử Trì...."
"Mịch Chi, ta đã quá nhân nhượng cho ngươi nửa năm. Vẫn còn cố chấp? Cô ngay từ đầu nên hiểu, cả Uông Mẫn Xuyên số kiếp cũng đã tận. Ngay từ khi cô trùng sinh vào thân xác nàng ấy, thì xem như trên đời này đã không còn Uông Mẫn Xuyên nữa rồi. Dẫu cô có rời đi, thì cái thân xác này chỉ là một cái xác không hơn không kém."
Mịch Chi nghe đến đây, liền cảm thấy không phục. Tử Trì là do cô sinh ra, chăm sóc nó đã được bao lâu. Cô tham luyến tình mẫu tử này còn hơn cả sinh mệnh của mình. Làm sao cô có thể bỏ đi để lại Tử Trì bơ vơ không cha lẫn mẹ được kia chứ?
"Không, nếu như vậy ta không đi...nhất định không đi."
"Vốn dĩ ta đã rộng lòng xót thương cho cô, đến cuối cùng cô vẫn ngoan cố. Mịch Chi, chấp niệm của cô quá sâu, đừng trách ta."
- Đừng....đừng đi...nghe ta nói không? Làm ơn cho ta thêm thời gian....
- Nương Nương! Người tỉnh dậy đi....
Tiếng gọi quen thuộc của Tiểu Mai vọng bên tai, Mịch Chi mở mắt bừng tỉnh. Giấc mộng vừa rồi tuy không dài nhưng cũng đủ làm cô toát mồ hôi đầm đìa.
- Tiểu Mai....? Tại sao ta lại ở đây? Chẳng phải đang chôn cất Vương gia kia mà....
- Nương Nuong! Đúng là hôm nay chôn cất Vương gia, người vì quá lao tâm, nên đã không chịu được mà ngất đi. Dực tướng quân đã mang người hồi phủ để tịnh dưỡng.
- Chôn...chôn cất xong rồi sao? Xong rồi sao chứ?
Mịch Chi nắm chặt cánh tay Tiểu Mai ra sức siết lấy. Trong tâm trí cô vẫn còn hằn rõ khoảnh khắc cỗ quan tài từ từ được hạ xuống huyệt sâu. Giây phút đó, Mịch Chi cảm thấy cả sinh mệnh này của cô cũng theo Tử Lạc mà tuẫng táng nơi lòng đất lạnh lẽo.
Nơi lựa chọn để chôn Tử Lạc, không nơi nào khác chính là nơi vườn táo mà cả hắn và cô đều luôn tâm tâm niệm niệm. Ở mảnh vườn ấy, chứa đầy hình ảnh của một nữ nhân ôm cổ cầm tấu lên khúc nhạc bi thương, từng đường gươm sắc bén của nam nhân dường như vẫn còn in lại nơi ấy chẳng hề phai nhoà dù chỉ là một chút.
Tiểu Mai nhìn chủ tử thân ngọc tiều tuỵ hẳn đi chỉ sau một đêm, mà lòng không nén được đau xót.
- Nương Nương! Đã xong cả rồi...người bình tâm lại đi được không?
- Phải đó! Mọi chuyện đã xong, hạ quan chỉ khẩn xin Nương Nương bảo trọng ngọc thể.
Dực Khương đứng đó lên tiếng, y không nhìn nữ nhân trước mặt. Chỉ trong vòng đêm qua và sáng hôm nay, y đã nhìn dáng vẻ đau thương tột cùng đo của nàng cũng đủ bao lần dằn xéo tâm can y đến nhàu nát cả rồi.
Đến giờ phút này, cả một nam tử hán như Dực Khương y đây cũng đến lúc muốn mệt mỏi sau tất cả những gì đã trải qua và vẫn còn đang đè nặng trên vai.
Bất chợt, một thanh âm hét lên thất kinh phát ra từ phía Bắc của biệt phủ. Mịch Chi mới vô thưc lẩm bẩm: "Là nơi của Tử Trì...."
Nói xong, Mịch Chi trèo xuống giường, chẳng cần ai nâng đỡ mà đâm đầu chạy một mạch đến đó. Theo sau là hầu hết gia nhân trong phủ, vừa đến ngạch cửa, Mịch Chi suýt tí phải ngất lần nữa khi dưới nền, là nha hoàn Tiểu Hồng nằm im bất động, trên bộ xiêm y nhuộm rực một sắc đỏ của máu.
Bên cạnh, là Trần nhủ nương ngồi co rúm cả người run rẩy khóc lóc.
"Chuyện...chuyện gì thế này?" Mịch Chi thì thầm, hai hàng nước mắt nhanh chóng trực trào tuôn ra ướt đẫm gương mặt đã xanh xao.
Ngồi xuống bên cạnh nàng nha hoàn thân thuộc, Mịch Chi đưa tay sờ lên gương mặt đã trắng bệch của Tiểu Hồng mà gào lên:
- Tiểu Hồng, cô sao thế này? Tỉnh dậy....làm ơn tỉnh dậy đi...
Xen lẫn tiếng khóc thương tâm của Mịch Chi, là hàng loạt thanh âm nức nở khác của Tiểu Mai và đám gia nhân đang có mặt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.
Dực Khương ngay từ lúc xảy ra chuyện, đã cho người trình lên quan phủ. Y ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hồng, xem xét một lúc rồi ngậm ngùi nói:
- Chết rồi!
Hai từ ngắn gọn đó của Dực Khương hệt như ghim thêm một nhát dao thẳng vào nơi tim của Mịch Chi. Từng chút từng chút vết thương ấy cứ thay phiên gậm nhắm cả tâm can cô đến kiệt quệ.
- Tiểu Hồng....tại sao...tại sao lại xảy ra chuyện quái quỷ này...
Mịch Chi vừa muốn ôm lấy thân thể nàng nha hoàn thân cận nhất liền bị Dực Khương ngăn cản.
- Nương Nương, tránh động vào thi thể.
- Phải đó Nương Nương, người làm vậy thì quan phủ sẽ rất khó tìm ra chân tướng...
Tiểu Mai quỳ xuống cạnh bên ôm lấy Mịch Chi mà khóc nức nở. Cô thật sự không hiểu nổi, tại vì sao lại xảy ra chuyện kinh khủng này.
Bất chợt, Mịch Chi cô mới nhận ra một việc còn hệ trọng hơn gấp trăm lần. Cô quay sang hỏi lấy Trần nhủ nương.
- Nói...Tiểu bối lặc đâu...nói mau?
- Bẩm Nương Nương...lão nô...
- Nói đi...
Mịch Chi điên cuồng gào lên, khiến Trần nhủ nương càng thêm hoảng loạn chỉ biết khóc không nói được lời nào. Dực Khương thấy vậy, mới lên tiếng xen vào, một tay kéo Mịch Chi ra xa một chút. Y điềm tĩnh lên giọng hỏi:
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
- Vừa rồi, lão nô nhờ Tiểu Hồng...trông hộ Tiểu bối lặc để đi mao xí. Nhưng khi trở vào thì...không thấy Tiểu bối lặc đâu, còn Tiểu Hồng đã...
Trần nhủ nương nói đến đây liền run lẩy bẩy cả thân người, Dực Khương tự cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào. Tại sao ngay cả một Vương phủ canh giữ rất nghiêm ngăt lại để xảy ra cớ sự này. Hơn nữa, lại liên quan đến Tiểu bối lặc.
- Nhất định là cao thủ hoàng triều...
Dực Khương tự nói, y tự biết phải gấp rút bẩm tấu lên với Hoàng thượng. Liên can đến Hoàng thất không phải chuyện quan phủ tầm thường có thể giải quyết được.
- Ngươi chăm sóc Nương Nương, căn dặn gia nhân cấm không ai được lui tới nơi này cho đến khi có người của Tri phủ đến.
Dực Khương quay sang nói vài lời với Tiểu Mai trước khi nhanh chân rời khỏi phủ.
Mịch Chi còn đang khóc đến lã người trong tay nha hoàn Tiểu Mai, cô gần như muốn điên loạn khi không thấy Tử Trì đâu nữa. Đối với cô, thằng bé là nguồn sống duy nhất mà Tử Lạc đã để lại. Nếu mất luôn nó, bảo cô phải làm sao sống được nữa đây.
Bất giác, một dòng suy nghĩ vụt lên trong đầu Mịch Chi. Cô vô thức lẩm bẩm như một kẻ mất trí khiến ai nấy đều phải lo sợ.
- Nhất định...nhất đinh là nó. Là nó gây ra chuyện này, nó muốn ép ta phải rời khỏi đây...
- Nương Nương, người sao vậy? Là ai gây ra? Ai ép người phải đi..người đừng làm Tiểu Mai sợ....
- Ta phải ngủ..nhất định phải ngủ...càng nhanh càng tốt...
Mịch Chi ngồi bật dậy, đôi nhãn ngọc bị lưu mờ hoàn toàn bởi bao nhiêu dòng tuyết lệ ngấn đầy nơi khoé mắt. Nhưng rồi cô lại ôm đầu mà cào cấu chính bản thân mình, từng tiếng khóc nghẹn nơi cổ họng cứ cât lên to dần.
Giờ phút này, cô làm sao có thể nào nhắm mắt ngủ được cơ chứ? Không còn lựa chọn nào khác, cách chìm vào giấc ngủ nhanh nhất trong tình cảnh hiện giờ, chỉ là làm cho mình ngất đi.
Dòng suy nghĩ vừa dứt, lập tức Mịch Chi chẳng chờ đợi thêm, cô đứng lên vùng khỏi tay Tiểu Mai, một mạch chạy đến góc cửa dùng một lực rất mạnh đập trán mình vào đó.
- Nương Nương...
Tiếng thét đồng loạt vang lên, Mịch Chi hoàn toàn gục xuống, máu trên vầng trán thanh thoát kia bắt đầu tuôn ra không ngừng. Vài giọt vương xuống nơi trước ngực của tang y trắng toát.
- Truyền thái y...nhanh lên!
Tiếng người kêu nhau hỗn loạn, tiếng bước chân chạy xuôi chạy dọc vang đầy biệt phủ. Ngay lúc này, khi bầu trời chỉ mơi vừa quang đãng sau trận mưa bất chợt đêm qua, thì bây giờ đột ngột lại muốn kéo mây đen giăng kín.
Bầu không khí nơi đây trong chốc lát càng trở nên u ám, nặng nề hơn bao giờ hết. Những mảnh khăn tang treo khắp phủ vẫn còn chưa tháo xuống đang từng hồi lay động phập phồng trong cơn gió đang mạnh dần.
Nhân gian huyên náo, tâm can hỗn loạn. Đến cuối cùng, dẫu có cố gắng bao nhiêu, vẫn không thể nào vượt qua được số kiếp của chính mình. Ái tình này vốn dĩ có thể là một mối lương duyên trời định. Nhưng phồn hoa nhân thế căn bản cũng đến lúc phải bị vùi dập bởi bao nhiêu trận cuồng phong bạo vũ.
Vùi dập một thân hoa trôi dạt, đập nát một kiếp phù sinh nhân thế. Bức hoạ giang sơn cẩm tú chỉ đổi lại bằng một cổ phong khắc đậm đường chân trời, đang tàn dần dưới ánh tịch dương mờ nhạt. Nhân gian nơi nào có gió xuân, nhưng riêng nơi này chỉ tồn tại duy nhất một cơn phong tà lạnh lẽo. Ướp lạnh hồn hoa xuống tận cùng của vực sâu không đáy.