Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 26-2




Ba người nhà Triệu gia chịu đủ cay đắng mà cuối cùng vẫn phải quỳ xuống tạ ơn Phụng Phi Vũ, lay lắt dắt díu nhau ra về. Hồ Thủy Linh nhìn ấn tướng đang cầm trên tay, thầm nghĩ bản thân tùy hứng đùa giỡn lại thu được cục vàng to đến thế này, tin tình báo của Tuyệt Mệnh môn cho biết Triệu tướng quân này tham vọng cực lớn, con người lại có thừa kiên nhẫn. Hắn phục vụ hai đời vua mà chưa ai nắm được thóp hắn, trước mặt hoàng đế luôn khiêm khiêm tốn tốn, dưới thời tiên hoàng lập công to nên được tin tưởng giao ấn tướng có thể huy động được 1/3 quân đội, Vân Thuận Đế từ lúc lên ngôi luôn tìm cách hạ bệ bớt uy quyền của hắn, thu lại ấn tướng kia mà chưa tìm được cách. Nay Hồ Thủy Linh nàng lập công to thế này, không biết nên đòi hắn trả lại nàng cái gì cho xứng đáng.

Phụng Phi Vũ yêu chiều vuốt tóc nàng khen ngợi.

“Linh Nhi, làm tốt lắm.”

“Huynh đó.”

Nàng trừng mắt với hắn, không dưng bắt nàng làm tiểu bạch thỏ, yếu yếu đuối đuối diễn một màn tình nùng ý mật trước mặt Triệu gia, nghĩ lại thì bao nhiêu da gà da vịt đều nổi đầy mình.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

“Vũ Nhi, chuyện đó là thật sao?”

Vân Thuận Đế vừa nhận được tin mật từ Phụng Phi Vũ, ngay lập tức thay thường phục, bí mật rời cung. Người còn chưa xuất hiện, giọng đã vang vang khắp thư phòng của Phụng Phi Vũ. Phụng Phi Vũ hơi cúi người hành lễ, lạnh nhạt nói.

“Trước mặt vua, thần làm sao dám đùa giỡn.”

Vân Thuận Đế mặc trường bào đen thêu hoa văn mây bằng chỉ vàng, nhanh như chớp phóng vào trong, thấy ấn tướng hình hổ vất vả mấy năm tranh đoạt đang nằm an vị trên bàn thì không dấu nổi vẻ kinh hỉ. Hắn phi ngay đến, rờ mò một hồi mới chịu tin đây là thật, quay lại khen ngợi.

“Vũ Nhi, làm tốt lắm.”

“Là nhờ có Linh Nhi.”

Phụng Phi Vũ đạm mạc cười, vỗ nhè nhẹ lên vai nàng đầy vẻ tán thưởng. Vân Thuận Đế nhìn về phía nàng, đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới, sau đó vô cùng hào khí vỗ tay một cái.

“Hồ Thủy Linh, không hổ là em dâu của trẫm, giỏi, rất giỏi. Được, ngươi đã lập công to, có muốn trẫm ban thưởng cho ngươi hay không?”

Hồ Thủy Linh khom người thi lễ, khiêm tốn lên tiếng.

“Tạ hoàng thượng khen thưởng, hiện giờ tiểu nữ chưa có ý nguyện gì, đợi khi có sẽ tâu lên cùng hoàng thượng.”

“Được.”

Hồ Thủy Linh nhìn ánh mắt Vân Thuận Đế, ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng cáo lui, quay về phòng.

Vân Thuận Đế chờ cho đến khi nàng rời khỏi Vũ Thiên cư mới chậm rãi ngồi xuống ghế chủ thượng, vẻ mặt có chút đăm chiêu nghe Phụng Phi Vũ thuật lại sự tình, lát sau mới lên tiếng.

“Vũ Nhi, Triệu tướng quân đưa ấn tướng ra thế này có phải là quá dễ dàng.”

“Hoàng thượng, việc này thần đã cho người dò xét. Triệu tướng quân tâm cơ khó dò, e rằng hắn đang nuôi quân ở đâu đó. Hiện tại thuộc hạ của đệ vẫn giám sát tất cả người của Triệu gia vô cùng nghiêm ngặt, vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ phía hắn.”

“Hừ, con cáo già này, cũng may bên phía Thái hậu không ủng hộ hắn, không thì chẳng biết hắn còn lộng hành tác quái đến đâu.”

“Hoàng thượng, mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn. Tuy Thái hậu ngoài mặt không nhận quan hệ cùng Triệu gia, nhưng ngài vẫn là người họ Triệu, dò sông dò bể dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người. Câu đó không sai chút nào đâu.”

“Ta biết. Đệ cứ yên tâm.”

Thư phòng thoáng chốc chìm vào im lặng, không khí có chút nặng nề, bỗng Phụng Phi Vũ quỳ xuống, kính cẩn chắp tay hướng Vân Thuận Đế.

“Hoàng thượng, thần có việc muốn nhờ hoàng thượng.”

Vân Thuận Đế lần đầu tiên thấy hoàng đệ quỳ xuống nhờ mình thì vui vẻ vô cùng, mỉm cười đầy kinh hỉ.

“Được, Vũ Nhi cứ nói.”

“Thần đệ kính xin hoàng thượng tứ hôn Linh Nhi cho thần đệ.”

“Được, nàng cũng không thể vô danh vô phận mà ở cạnh ngươi mãi. Ngày mai ta sẽ lập tức viết thánh chỉ. Nhưng thân phận của nàng có hơi kém, ta sẽ tìm một gia đình danh giá, cho họ nhận nàng làm con nuôi rồi…”

“Hoàng thượng, về việc thân phận của nàng…” Phụng Phi Vũ ngay lập tức cắt ngang, từ tốn kể lại thân thế thực sự của nàng. Vân Thuận Đế càng nghe hai mắt càng sáng rỡ, chỉ hận không có râu mà vuốt vài cái tỏ rõ sự hào hứng, cuối cùng đập tay lên bàn một cái, thốt lên.

“Đúng là việc tốt. Dựa vào việc nàng là cháu gái của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, chỉ cần ngươi lấy nàng, quan hệ hai bên càng thêm khắng khít. Được, rất được. Ngày mai ta lập tức hạ chỉ tứ hôn.”