Bốn bề tĩnh lặng trong giây lát, cảnh sắc vẫn tươi đẹp như cũ, chỉ có điều những luồng sát khí từ khắp nơi phát ra khiến không khí như ngưng đọng lạnh lẽo vạn phần. Chợt nghe một tiếng huýt sao khe khẽ, từ hai bên bờ sông, trong những tán lá dày rậm rạp, những hắc y nhân đồng loạt xuất hiện, phóng qua mặt nước vừa tĩnh lặng, nhẹ nhàng đáp xuống thuyền hoa khoan thai như chốn không người.
Phụng Phi Vũ ung dung chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn hơn chục hắc y nhân đứng trên mũi thuyền, chậm rãi lên tiếng.
“Danh môn chính phái từ khi nào lại thành tay sai cho kẻ khác, giết người vô cớ?”
“Hừ, lũ tham quan các ngươi, còn không mau đền tội.”
Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt Phụng Phi Vũ sắc bén bắn về gã vừa lên tiếng.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, từ khi nào mệnh quan triều đình lại do môn phái các ngươi tự tiện định đoạt?”
“Hoàng đế ở cao làm sao nhìn hết cái khổ của muôn dân, lũ quan tham các ngươi dám một tay che trời, chỉ sợ còn cho mình là tiểu hoàng đế, lộng quyền hà hiếp dân lành, nay ta thế thiên hành đạo, thay mặt hoàng thượng tiểu trừ hậu họa.”
Hắc y nhân khi nhắc đến hoàng thượng thì chắp tay hướng lên trời, rõ ràng rất mực tôn kính, Phụng Phi Vũ nghĩ ngợi giây lát, biết có chút hiểu lầm nào đó trong chuyện này, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng bước chân chậm rãi bước đến gần kèm theo tiếng nói ôn hòa đầy thu hút của một nam nhân.
“Thật nhàm chán, nói nhiều làm gì, còn không mau đánh cho ta xem, chán muốn chết.”
Hồ Hiểu Minh đứng gần suýt nữa té xỉu, này vị hoàng đế kia, rõ ràng hai bên đang có hiểu lầm, giải thích chút chút thì liền xong chuyện, ai lại đi đổ dầu vào lửa như thế, thiệt là hết nói. Phụng Phi Vũ dường như hiểu tính hoàng huynh, mặt không chút ngạc nhiên, thậm chí còn có chút hưởng ứng.
“Được, cũng đã lâu không vui đùa, đại ca, xem như ta mua vui cho huynh đi.”
Hồ Hiểu Minh còn chưa hiểu nổi ông anh đã bị thêm ông em đả kích, há hốc mồm không nói nổi một lời, chỉ thấy bóng dáng Phụng Phi Vũ cùng Phi Hổ lóe lên loang loáng trước mắt, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng vô cùng đẹp mắt, thật chẳng khác gì một điệu vũ mê hồn. Lũ hắc y nhân cũng không nghĩ đối thủ lại quá mạnh cùng càn rỡ như thế, vừa hạ người thủ thế đã thấy thân thế bay bổng trên không tạo thành một vòng cung đẹp mắt, rồi ùm ùm hơn chục tiếng, cả một đám đen thui bò lóp bóp trên mặt nước, khí thế hung hổ ban nãy không những bị dập tắt mà còn rơi vào tình trạng thê thảm.
Vân Thuận Đế vòng tay trước ngực, ung dung dựa lưng vào mạn thuyền xem trò vui, vẻ mặt hờ hững liếc về hai bên bờ sông, nhàm chán nói lớn.
“Còn bao nhiêu thì ra đây cho bổn thiếu gia mua vui. Thiệt tình, chả vui gì cả. Vũ Nhi a, ngươi hơi bị nhẹ tay đấy.”
“Đại ca, chỉ là vui chơi chút thôi, không nên quá đáng.”
Phụng Phi Vũ tao nhã phất ống tay áo, nhìn lũ người lóp ngóp dưới nước một cách mỉa mai, hắn đúng là đang đùa vui, chứ nếu ra tay thật e là lũ người kia không còn nổi cái mạng mà quay về.
Lũ hắc y nhân bị nhục mạ thì vô cùng oán hận, gã cầm đầu rống lên một tiếng, phi thân từ dưới nước lên lại thuyền hoa, hai bên bờ sông, lũ hắc y nhân còn lại cũng phóng ra nhiều còn hơn cả ruồi, quân số phải hơn năm mươi người, sắc kiếm sáng loáng lóe lên, nhất tề tấn công về phía Vân Thuận Đế.
Vân Thuận Đế thấy bản thân bị biến thành mục tiêu cũng không chút sợ hãi, thậm chí còn vỗ tay hai cái, mặt mày hứng phấn bừng bừng.
“Đúng, đúng, khí thế phải như thế chứ.”
Nói một chút về hai anh em nhà hoàng gia này, thực ra Vân Thuận Đế bề ngoài ôn nhuận đáng yêu tạo cảm giác yếu đuối cần che chở nhưng bản chất hoàn toàn ngược lại. Một vị vua dám dẫn quân đi chinh Nam phạt Bắc suốt năm năm trời, đánh đâu thắng đó không thể chỉ có hư danh. Vân Thuận Đế là một người vô cùng ham vui, thích náo nhiệt, vô cùng say mê lĩnh vực quân sự lại có tham vọng thống nhất các nước nhỏ quanh năm nội chiến, gộp chung vào lãnh thổ Lạc Thiên quốc, vừa mang lại cuộc sống ấm no cho nhân dân lại mở rộng được bờ cõi, lợi ích từ việc khai thác tài nguyên từ các nước đó là không thể kể hết. Hắn quen chinh chiến sa trường, sau quay về chui rúc trong hoàng cung bí bức, quả thực vô cùng khó chịu. Cũng còn may tiên hoàng giáo dục con cái vô cùng nghiêm khắc nên Vân Thuận Đế cũng giống phụ hoàng ở chỗ thương dân như con nên Lạc Thiên quốc mới có được cuộc sống ấm no như hôm nay.
Về phần Phụng Phi Vũ, bề ngoài cao lớn đầy tính uy hiếp, khuôn mặt rắn rỏi nam tính nếu so với thời hiện đại chính đứng đầu trong danh sách người đàn ông của năm, nhưng thời cổ đại chuộng ôn nhu lại chỉ được tính là một mỹ nam tầm trung, các tiểu thư thấy hắn chính là sợ đến chết khiếp vì cái khí thế lạnh lẽo sẵn sàng đông cứng người khác của hắn. Nhưng Phụng Phi Vũ tuổi thơ vô cùng bất hạnh, không hiểu vì lý do gì mà không được thái hậu yêu thương dù hắn đã cố hết sức, cũng may còn có tình thương của phụ hoàng cùng hoàng huynh bù đắp lại. Cho nên nếu hiểu rõ con người Phụng Phi Vũ sẽ nhận ra bên trong hắn là một tâm hồn nhạy cảm đã bị tổn thương sâu sắc, một tâm hồn cô đơn, thèm khát một vòng tay âu yếm, một cái nhìn yêu thương từ chính người đã thân sinh ra mình. Bị tổn thương mà không rõ vì sao bị tổn thương khiến hắn thu mình vào một cái vỏ ốc, đem khí thế lạnh lùng bức người kia ra để dọa nạt kẻ yếu tim, che dấu sự yếu ớt của bản thân, cũng là che dấu con người thật của chính mình để sinh tồn, để không bị thương tổn.
Có thể nói hai huynh đệ hoàng gia này chính là phủ định của cái gọi là “Trông mặt bắt hình dong.”
Lại nói về chuyến du thuyền hôm đó, gần năm mươi hắc y nhân cùng đồng loạt tấn công, vậy mà những kẻ trên thuyền không một ai tỏ chút nao núng, hai huynh đệ Phụng gia còn thấp thoáng một nét cười giảo hoạt.
Phụng Phi Vũ vừa vận khí đã liền bị Vân Thuận Đế tóm lấy, cười khẽ.
“Vũ Nhi, vẫn là giữ gìn sức khỏe, cứ để đại ca ngươi vui chơi một chút đi.”
“Đại ca, vậy đệ không làm phiền đại ca. Nhưng đại ca nhớ giơ cao đánh khẽ, dù sao chỉ là chút hiểu lầm.”
Phụng Phi Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở vị hoàng đế đang hưng trí bừng bừng như trẻ nhỏ được quà xong liền lui về đứng cạnh Hồ Hiểu Minh đang ngây ngốc đứng nhìn một màn tung hứng qua lại giữa rừng sát khí của hai huynh đệ Phụng gia.