Vương Gia Hân bị kéo ra khỏi người Dược Khải Minh, cô đứng ở giữa nhìn hai người đánh nhau.
Can vào cũng không được, mà cô nói thì họ cũng không nghe.
Vương Gia Hân đứng bên ngoài hét lớn:
"Dừng lại đi, muốn đánh nhau thì ra chỗ khác mà đánh"
Dược Khải Minh với Lã Tử Nam dường như vẫn chưa có ý dừng lại.
Ngay lúc này, thêm một chiếc taxi dừng lại, Tiểu Na cùng Hướng Ân vội vã xuống xe.
Cũng may Hướng Ân có mặt ở đây, cậu ta lao vào cản hai người họ.
(Lâu rồi mới cho anh này xuất hiện, có ai còn nhớ anh này không, sau này viết truyện hài sẽ viết về đôi này nhé *nháy mắt*)
Dược Khải Minh trên người đầy vết bầm, còn có cả máu lúc anh đỡ cành cây cho cô.
Lã Tử Nam còn thảm hại hơn, anh ta bị đánh. Cho bầm dập (cho chừa nha, cái tội phá đám nam chính nữ chính lúc họ sắp hôn nhau à, lần sau mà phá nữa cho đi bán hoa quả luôn đấy)
Vương Gia Hân đứng ở giữa nhìn Dược Khải Minh có Hướng Ân và Tiểu Na bên cạnh, còn Lã Tử Nam chỉ có một mình, đứng lẻ loi ở đấy.
Cô phân vân cuối cùng quyết định đến chỗ Lã Tử Nam đỡ anh ta dậy (mọi người đừng hiểu lầm là chị yêu Tử Nam nha)
Dược Khải Minh nhìn Vương Gia Hân đỡ cho Lã Tử Nam, còn anh thì ngay cả một cái nhìn cũng không, anh nắm chặt hai tay, đi về phía xe, phóng vụt đi.
Bỏ lại phía sau, Vương Gia Hân nhìn theo bóng anh đầy lo lắng, cô đứng sững người, mưa rơi xối xả người cô lạnh cóng, nhưng nó đâu lạnh bằng lòng cô.
Ở đó nó rất đau, đau đến mức khiến cô khó thở.
Anh đi rồi, anh ấy đi thật rồi, giống như lần ở biệt thự ở nhà anh.
Anh cũng bỏ đi không nó một lời nào nhưng khi đó anh vẫn quay lại. Còn bây giờ, liệu anh có quay lại nữa không.
****
Dược Khải Minh đi rồi, Vương Gia Hân như người mất hồn, cô nhìn Lã Tử Nam rồi nói:
"Để em đỡ anh"
Rồi cô nhìn Tiểu Na cùng Hướng Ân, hai người cũng ướt chẳng khác gì cô:
"Hướng Ân!!! Anh đưa Tiểu Na về giúp tôi nhé, hai người đừng để bị cảm"
Cô nói rồi đi vào nhà.
"Này nhóc, về thôi, ướt hết rồi không thấy lạnh hả" Hướng Ân cốc vào đầu Dược Na.
Con bé ôm đầu nhăn mặt rồi chui vào trong xe, đóng rầm cửa lại, mặc kệ Hướng Ân còn đang đứng ở ngoài.
*******
Vương Gia Hân dìu Lã Tử Nam vào trong nhà: "Anh mau tắm rửa đi, cẩn thận không bị cảm đấy"
Rồi cô bỏ vào phòng của mình.
Sau khi đã thay quần áo, Vương Gia Hân ngồi trước gương, sấy khô tóc. Cô nhớ tới lúc, anh ngồi sấy tóc cho cô. Hai người khi đó đã rất hạnh phúc, ông trời tại sao lại bất công như vậy, không cho cô được ở bên anh, tạo ra bao nhiêu bức tường ngăn cản hai người, để bây giờ mọi truyện rối hết lên.
Chuyện còn kéo thêm cả những người vô tội vào cuộc, Lã Tử Nam lẽ ra cũng sẽ không bị thương như vậy, Tiểu Du cũng sẽ không phải chịu cảnh ở với mẹ mà không có cha.
Cô sang phòng Lã Tử Nam (ông này nhà giàu vậy mà lấy cớ chưa tìm được chỗ ở để ở lại nhà nữ chính của tui, tức chết mà), đem theo hộp thuốc vào phòng.
"Để em bôi thuốc cho". Cô nói rồi lấy bông lau vết thương cho anh, Lã Tử Nam ngồi đối diện với cô, hai người đều im lặng, mỗi người một suy nghĩ.
Cô nghĩ đến anh trong khi hắn ta lại nghĩ về cô một vòng tròn rắc rối.
Bôi thuốc xong cô cất đồ đạc đứng dậy thì Lã Tử Nam nắm lấy cổ tay cô: "Gia Hân!!! Anh có chuyện muốn nói"
Cô quay sang nhìn anh, không nói gì. Hắn ta đứng dậy, đưa tay chạm vào gò má cô:
"Ngày hôm nay, khi nhìn thấy em và anh ta gặp nhau, anh nhận ra...anh không chỉ thích em, mà anh đã yêu em rồi, yêu em rất nhiều, Gia Hân, chúng ta...kết hôn đi, anh yêu em, anh sẽ đem lại cho em hạnh phúc mà. Lấy anh được không"
"Anh muốn vậy sao, dù em không yêu anh, dù em có con với người đàn ông khác, trái tim em mãi dành cho anh ấy" Cô nhìn anh, nói.
"Phải, anh chấp nhận tất cả, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ chờ, chờ đợi em yêu anh, chờ em hết tình cảm dành cho cậu ta, chờ em đón nhận tình cảm với anh"
"Vậy thì chúng ta kết hôn đi" cô nói xong, nước mắt cô từng giọt chầm chậm rơi xuống, cô không còn sức để tiếp tục nữa rồi. Cô mệt rồi, cô không muốn dành tình cảm cho ai nữa, nếu Lã Tử Nam chấp nhận cô, vì cô mà chờ đợi, chi bằng cứ kết hôn đi, cô cũng có thể vì kết hôn mà cố gắng để từ bỏ tình cảm cho anh, anh cũng có thể tìm một người mới, Tiểu Du cũng có cha, con bé sẽ có một gia đình đầy đủ cả bố mẹ. Vương Tú cũng có thể dừng việc bới móc chuyện giữa cô và anh. Ba mẹ cũng có thể yên tâm vì đã có người ở bên cô.
Tiểu Na cũng không phải đứng ở giữa làm ranh giới cảm thấy khó xử nữa.