Vào trong phòng, anh nhìn khắp cả căn phòng cuối cùng cũng thấy cô ở một góc tường.
Khuôn mặt đầy nước mắt, ướt đẫm.
Bàn tay thì đỏ ửng còn có cả cả vết cào.
Thời tiết lạnh cô ngồi trong góc tường, mặc một chiếc áo mỏng, không rõ cô run lẩy bẩy là do lạnh hay là do khóc nữa rồi.
Anh tiến đến, cởi áo khoác choàng lên người cô, Vương Gia Hân giật mình, cô lại càng tránh xa anh.
"Đừng sợ, đừng trốn tránh anh được không???"
Vẫn là giọng nói ấy, nhẹ nhàng dịu dàng của anh. Vương Gia Hân gạt tay anh ra khỏi khuôn mặt, cô đưa tay tay lau đi nước mắt.
Bàn tay trầy xước, đưa lên chạm vào cái mặn của nước mắt tay cô run lẩy bẩy đỏ ửng lên.
Dược Khải Minh đưa tay kéo cô vào lòng, anh ôm chặt lấy cô, đặt tay lên đầu vuốt tóc cô.
Anh ôm cô rất chặt như thể buông cô ra cô sẽ một lần nữa rời khỏi anh.
Vương Gia Hân bị anh kéo vào lòng, áp mặt vào lồng ngực anh, cô oà khóc.
Anh vỗ về cô:
"Anh rất nhớ em, nhớ đến phát điên lên rồi"
Anh ôm cô, Vương Gia Hân giãy giụa muốn thoát khỏi, cô không nó gì, tính cách vẫn vậy, giống như những lần cô giận rỗi trước kia, cô chỉ phản kháng lại chứ không chịu nói một câu nào.
Anh không buông cô ra, cất giọng nói như đang nài nỉ cô:
"Chỉ một lúc thôi, để anh ôm em thêm một lát....nếu không anh sẽ phát điên mất"
Anh ôm cô thật chặt.
**************
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, cô quay mặt đi lảng tránh, Dược Khải Minh thất vọng nói:
"Em...chán ghét anh đến vậy sao??"
Cô không trả lời câu hỏi của anh, đối mặt với anh lúc này, ngay cả nhìn anh cô cũng không đủ can đảm.
Dược Khải Minh quay ra khỏi phòng, Vương Gia Hân nhìn theo bóng anh, nó cô đơn cô độc.
Anh quay lại, trên tay là hộp sơ cứu, anh đưa tay kéo lại áo khoác cho cô, rồi kéo tay cô ra sát trùng vết thương cho cô.
Cô để anh sát trùng vết thương, không nói gì cả, cô nhìn vào vết thương ở tay anh, trời lạnh máu cũng đông lại rồi, anh không đi băng bó vết thương mà lại đi băng bó cho cô.
Cô cứ nhìn vết thương của anh, ánh mắt toát lên sự lo lắng và ân hận.
"Anh không thấy đau"
Anh nhìn rồi cười nói với cô.
Xong xuôi anh băng lại vết thương cho cô, anh nói:
"Đừng trốn tránh anh được không!"
"Thời gian qua, em sống có tốt không???"
"Anh về đi, tôi không cần anh phải tỏ ra quan tâm"
Cô không nhìn vào anh, nói.
"Anh rất nhớ em, rất rất nhớ em"
Anh vuốt tóc cô.
Vương Gia Hân gạt tay anh ra, nhìn thẳng vào anh:
"Tôi nói rồi, tôi không cần anh, chúng ta chia tay rồi anh quên rồi sao. Đừng cố tỏ ra quan tâm tôi làm gì, tôi sẽ không cảm động đâu" cô nói. Phía đuôi mắt dần có chút nước.
"Mỗi người cũng có một cuộc sống riêng rôi, anh cũng đã có Vương Tú, tôi bây giờ cũng không còn yêu anh nữa xin anh buông tha cho tôi đi"
"Tôi không muốn...uhm...uhm..."
Vương Gia Hân giãy dụa, Dược Khải Minh càng điên cuồng hôn cô.
Anh không biết cô nói anh có Vương Tú rồi là có ý gì, cô hiểu lầm anh nhưng khi anh hỏi lí do cô lại không chịu nói, anh giải thích cô lại không nghe.
Anh thật không biết phải làm sao để cô không còn chán ghét anh nữa.
Bây giờ điều anh muốn làm là được ở bên cô, ôm cô rồi hôn lên môi cô như thế này.
Ước sao thời gian mãi mãi dừng lại.
Anh buông cô ra, Vương Gia Hân nhìn anh nước mắt chảy xuống.
Anh lại giữ lấy gáy cô, không phải hôn nữa anh dường như đang giày xéo môi cô, dường như anh đang trừng trị cô vì đã bỏ đi không nói một lời nào.
"Nói cho anh biết, đứa bé đó là con của anh"
"Không...không phải...nó là con của tôi, chỉ một mình tôi, nó không phải là con của anh, anh không được cướp nó đi, Du là sinh mạng của tôi, Du là tất cả của tôi" cô nói ra sức lắc đầu.