Sáng hôm sau, Dược Na vào bệnh viện từ sớm nhưng vừa bước vào đã thấy Lã Tử Nam và Lã Vân Nhi đã ngồi ở đó rồi.
Thì ra là họ đến để thăm em bé, cũng muốn ở bên cô lúc chờ tiến hành phẫu thuật.
*****
Một vị bác sĩ già đi vào, mỉm cười trấn an họ:
"Mọi người hãy yên tâm, hiện giờ đã có máu để tiếp cho bé, chúng ta chỉ cần chờ cơ thể bé hồi phục thôi, không cần phải quá lo lắng như vậy"
"Bác sĩ à, con tôi chỉ cần tiếp máu là sẽ không bị sao nữa phải không???"
Cô hỏi.
"Cháu bé được phát hiện sớm nên chỉ cần lấy máu rồi truyền cho đứa bé, chờ cơ thể bé phục hồi là được sẽ không để lại di chứng"
"Vậy bác sĩ mau lấy máu đi!" Dược Na nói.
"Được rồi, vậy mời cô theo tôi!"
Tiểu Na đi theo vị bác sĩ, trước khi đi còn ngoảnh lại cười với cô.
*****
Máu đã lấy xong, Dược Na cùng mọi người chờ đợi tin của bác sĩ.
Dược Na chợt muốn thử xem, liệu Vương Gia Hân có còn yêu anh của nó không, cầm điện thoại lên nó bấm số gọi cho anh, cố tình nói to để cô nghe thấy:
"Anh à, anh đang làm gì vậy?"
Vương Gia Hân quay sang, đim đập loạn, lo lắng không biết đó có phải là anh không.
"Anh đang làm việc, có chuyện gì không?" Dược Khải Minh nói.
"Anh lại làm việc nữa hả, lúc nào cũng chủ có công việc thôi, ngay cả ba mẹ em gái anh cũng chẳng để ý" nói rồi liếc về phía cô.
Vương Gia Hân trột dạ, vội quay về phía khác lảng tránh như không nghe thấy, nhưng tai thì vẫn cố nghe xem rốt cuộc họ đang nói gì.
"Anh à, anh cũng nên về thăm mẹ đi chứ, cũng đã nửa năm rồi, tin tức không có, anh cũng nên từ bỏ đi, anh cũng cần phải tìm hạnh phúc cho mình nữa chứ!!!' Tiểu Na nói to.
Dược Khải Minh nghe vậy, giọng nói lạnh băng:
"Anh nhất định sẽ tìm được cô ấy, mấy hôm trước cô ấy cũng gọi cho anh rồi, cô ấy sẽ quay về thôi!"
Anh nói rồi cúp máy, mặc cho Tiểu Na còn có điều muốn nói.
Dược Na tắt máy, Vương gia Hân có chút nhẹ nhõm, cũng may là không bị phát hiện.
"Chị à, chị đã gọi cho anh em sao???" Nó hỏi.
"Hả...à...thực ra.....thì chị...có gọi ....nhưng rồi lại không dám nói chuyện, .....chị sợ lại mềm lòng,.....mà khóc trước anh ấy!!!"
"Hay chị quay về đi, anh em vẫn chờ chị, anh ấy nói nhất định cũng sẽ tìm ra chị!!!"
"Không, anh ấy đã yêu người khác rồi, ngày đó người nói chia tay cũng là chị,, sao chị còn dám gặp anh ấy nữa" Vương Gia Hân nức nở, cô nói đứt quãng.
"Chị định ở mãi đây sao, ba mẹ, mọi người đều ở đó, chị định không gặp họ, nếu không phải Tiểu Du bị bệnh chắc chị cũng sẽ không nói cho em biết đúng không???"
"Tiể Na, chị không thể về được, chị có nỗi khổ của chị, đừng ép chị!!!" Cô khóc, rồi gạt tay Tiểu Na đang đặt lên vai cô ra, cô cũng muốn về lắm chứ, cô nhớ ba mẹ lắm chứ nhưng cô có thể về sao, cô có thể đối diện với Vương Tú không?
Cô không dám, đương nhiên cô không dám, cô không đủ tư cách nữa rồi.
Một kẻ giết người sao có thể vui vẻ mà gặp con của người mà mình đã hai chết bao giờ???
"Nỗi khổ gì??? Nói ra đi, chị đừng giấu trong lòng, nói cho em nghe chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết" Tiểu Na nói.
Cô lắc đầu:
"Em không giúp được gì đâu"
"Chị à...."
"Mọi người có thể về nghỉ ngơi, đứa bé hiện tại sẽ được theo dõi đặc biết, nếu không có chuyện gì, ngày mai mọi người có thể vào thăm em bé"
Cửa phòng cấp cứu mở ra, vụ bác sĩ lên tiếng, cắt đứt lời nói của Dược Na.
Vương Gia Hân, Dược Na, Lã Tử Nam cùng với em gái vừa quay lại nghe được lời nói của bác sĩ, ai cũng lấy làm vui mừng vì mọi chuyện đã ổn, cuối cùng thì đã không còn gì phải lo lắng.
**********
Dược Na dìu cô về phòng, rồi cùng anh em nhà Lã trở về chung cư.
Trên đường về, Dược Na không ngừng suy nghĩ đến lời cô nói.
"Rốt cuộc thì chị có nỗi khổ gì chứ, tại sao lại không thể trở về.