"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 34: Nhớ nhung




*******************

Thời gian....

Liệu có thể bù đắp

Liệu có thể chữa lành vết thương

Liệu có khiến trái tim người con gái quên được mối tình đẹp đẽ này

*******************

Hai ngày trôi qua, anh gọi điện cô không bắt máy, nhắn tin cô không trả lời.

Nhìn con gái lớn như người mất hồn ông bà Vương sốt ruột, gặng hỏi cô nhưng cô không nói, chỉ thỉnh thoảng cô lại khẽ nói một mình

"Khải Minh"

Dược Khải Minh ban ngày thì giải quyết việc công ty, tan sở anh lại đẩy nhanh việc diễn ra phiên toà xét xử. Ban đêm, anh lại ngồi trong phòng nghĩ đến cô.

Cố gắng làm việc để quên đi cô, nhưng lý trí vẫn ngừng nhớ đến.

Anh không biết phải làm như thế nào, Vương Gia Hân sẽ ra sao khi biết được chính em gái là người âm mưu, hãm hại cô.

Anh thực rất nhớ cô, nhớ nụ cười giọng nói nũng nịu của cô.

****************

Vương Gia Hân ngồi co chân trên giường, cô lại nhớ về anh rồi.

Đã cố gắng không nhớ đến anh, nhưng cô càng làm lại càng nhớ.

Đã hai ngày rồi, không biết anh bây giờ như thế nào.

Anh gọi cho cô rất nhiều lần, cô thực muốn bắt máy, nói chuyện với anh nhưng bàn tay đưa lên cô lại đặt xuống.

"Cạch!" tiếng cửa phòng bật mở, Dược Na bước vào, cô mỉm cười cố gắng che giấu sự mệt moỉ và nỗi nhớ nhung trong ánh mắt.

"Chị Gia Hân, sao chị không nói chuyện với anh hai em?" Tiểu Na hỏi.

Vương Gia Hân khẽ vuốt tóc Tiểu Na, cô nói:

"Chị chia tay anh trai em rồi, sao có thể nói chuyện, gặp mặt anh trai em được" cô cười khổ, đủ dũng cảm lắm cô mới bỏ đi được, sao cô có thể gặp anh.

"Chị Gia Hân, em đưa chị ra ngoài nhé, bác trai bác gái lo cho chị lắm đấy"

Vương Gia Hân nhìn xuống chân, cô có thể đi sao, ngồi xe lăn ra ngoài, cô không muốn vậy nhưng đã mấy ngày cô không hề ra khỏi phòng chắc ba mẹ lo cho cô lắm.

Nghĩ ngợi thế nào, cô ngẩng đầu nói:

"Đuqa chị ra vườn hoa được không, chị muốn hít thở chút không khí"

Tiểu Na vui vẻ, đưa cô ra ngoài.

***************

Vương Gia Hân dừng trước khóm hồng nhung, cô đưa tay chạm vào cành hoa, dòng suy nghĩ khiến cô quên đi cảm giác, ngay cả việc bị cành hoa đâm vào tay cô cũng không biết.

Một cảm giác quen thuộc chợt ùa về, cô nhớ ngày đi làm lúc đi pha cà phê cho anh, lúc bị bỏng dược anh nắm tay đến bây giờ cô vẫn nhớ như in cái cảm giác ấy.

Lúc đó cô bị bỏng có anh lo cho cô, nhưng bây giờ thì sao, bị chảy máu thì phải tự mình lau, bị ngã cũng phải bấu níu mà tự đứng dậy. Cô bật khóc.

Ông bà Vương đứng nhìn từ phía xa, đau lòng nhìn hai người, người con trai đứng từ xa lặng nhìn người con gái đang khóc nức nở.

Phải, người con trai đó chính là anh, anh dù cố gắng bao nhiêu cô cũng không chịu gặp mặt cách duy nhất để được gặp cô chính là nhờ tới tiểu Na.

Nhìn bàn tay vì gai đâm mà chảy máu, Dược Khải Minh bước lại gần quỳ xuống bên cô, đưa tay bắm lấy bàn tay anh lau đi vết máu.

Chợt bừng tỉnh, cô quay về phía anh. Hai mắt giao nhau, anh không do dự nhìn thẳng vào mắt cô, cô vội lảng tránh ánh mắt của Dược Khải Minh.

Vặn vẹo cố gắng thoát khỏi bàn tay anh, nhưng cô không còn đủ sức để chống lại, Dược Khải Minh vì sợ cô bỏ đi nên càng nắm chặt lấy cổ tay cô.

Anh nhìn cô:

"Dạo này, em khoẻ không?" anh nói

"Tôi sống rất tốt, ngày nào cũng rất vui vẻ"

"Anh thì không tốt, ngày nào anh cũng nhớ đến cô ấy, lo cô ấy không chịu ăn cơm, sợ cô ấy lại kiếm một chỗ nào đó khóc một mình, gọi điện thì cô ấy không bắt máy, nhắn tin cô ấy không trả lời"