Vương Gia! Đừng Làm Bậy

Chương 9-1




Thấm thoát đã một tháng trôi qua từ lần Nhược Thiên đưa ra lời đề nghị. Tình cảm của nàng và Bạch Quý cũng không tiến triển, thậm chí gần đây Bạch Quý còn cố tình tránh mặt nàng.

Nhược Thiên chống cằm mà ngồi suy nghĩ. Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra kia chứ? Nàng nhớ nàng đối xử với Bạch Quý không đến nỗi tệ lại còn chiều theo mọi ý muốn của hắn, vậy thì lý do gì lại tránh mặt nàng. Nếu là lúc trước có lẽ Nhược Thiên nàng không để tâm đến việc này cho lắm, nhưng mà dạo gần đây có những biểu hiện rất lạ: nàng thường xuyên để ý đến Bạch Quý, lại rất muốn nhìn thấy hắn, thậm chí còn cảm thấy rất là buồn chán nếu một ngày không nhìn thấy bóng hình của ai kia. Mấy cái loại cảm giác đó là gì đây?

Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì đột nhiên Nhược Thiên cảm thấy luồng gió lạnh sau lưng. Khẽ thở dài một cái liền đưa tay chặn đứng cú đánh đang hướng vào mình.

"Gia Minh, ngươi đừng có suốt ngày tìm ta, ta chịu không nổi" Nhược Thiên mỉm cười. Chỉ là khoảng nửa tháng trước vô tình gặp lại hắn ngoài đường, có nói chuyện một chút thì cảm thấy rất ăn ý mặc dù lần đầu gặp ấn tượng vốn không tốt, tiện tay chuộc hắn khỏi thanh lâu lại tiện tay kết thành bạn. Sau đó lại bị hắn làm phiền đến muốn mệt.

"Ta chỉ là đến thăm ngươi" Gia Minh rất tự nhiên lấy đồ ăn trên bàn mặc kệ ai kia nhìn mình khinh bỉ ra mặt.

Theo như nàng biết tên Gia Minh này vốn không phải người ở đây, có lẽ một lí do nào đó mà hắn lưu lạc đến nơi đây, lại còn phải vào thanh lâu. Gia thế hắn bí ẩn, nàng thì lại rất lười điều tra nên cứ mặc kệ hắn là loại người nào, miễn sao nàng hợp ý là đều tiện tay kết thành bạn.

"Rất cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhờ ngươi tới thăm thường xuyên nên ta muốn bệnh rồi" Nàng khinh bỉ ra mặt. Tên Gia Minh này mà tốt thế thì nàng đi bằng đầu rồi, quen biết chưa lâu nhưng con người hắn thì nàng lại rất rõ: gian xảo, ích kỉ, luôn đặt lợi ích lên đầu lại tham tiền hơn bất cứ thứ gì. Như thế được xem là người tốt ?

"Ha ha ha" Gia Minh cười sảng khoái. Từ rất lâu rồi hắn vốn không được cười vui vẻ như vậy, nhưng từ khi gặp Nhược Thiên thì phần tối trong hắn như được chiếu sáng vậy. Hắn cực thích nữ nhân này chỉ tiếc rằng nàng ta đã là người có gia thất, với lại theo như hắn nhận định thì Nhược Thiên vốn không thích hợp làm nương tử của hắn cho lắm: nàng nhìn bề ngoài nho nhã nhưng nội tâm lại khó lường, phía sau bộ mặt luôn mỉm cười kia là một con người đen tối. Nàng là nữ nhân nguy hiểm.

Đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì một giọng nói cất lên khiến cho Nhược Thiên phải lấy tay che miệng lại, một cảm giác muốn nôn rất khó chịu. Chết tiệt ! Nam nhân ẻo lả kia đến rồi.

"Hiền Phi đến....." một bóng dáng dáng đi ẻo lả đang một tiến tới gần Nhược Thiên.

"Tốt nhất nên đi thôi" Nhược Thiên nắm tay Gia Minh, kéo hắn chạy khỏi nơi đang ngồi. Nàng muốn ói lắm rồi, nếu ở thời hiện đại chắc nàng phải dự trữ khoảng mấy thùng thuốc chống ói mất.

"Tới rồi sao?" Gia Minh mỉm cười, nhìn mặt khó chịu như vậy nhất định là Hiền Phi sắp đến rồi. Hắn và nàng cùng vận khinh công chạy ra khỏi hoàng cung để lại một người thì tức giận, một người thì đau khổ.