Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư

Chương 19: Ca khúc câu hồn




Tất cả các nữ tử đều theo số thứ tự lần lượt lên biểu diễn, hầu hết mọi người ai cũng thấy các nàng trong mỗi bài ca, cầm, múa... đều là để ám chỉ nam nhân hắc bào tuấn mỹ đang ngồi đằng kia ( Hàn Triết Văn). Trong đại điện, ánh mắt nóng bỏng khắp nơi bắn tới làm cho Hàn Triết Văn không khỏi nhíu mày. Hoàng đế Hàn Thiên Kiệt thấy nét mặt khó chịu của nhi tử mình cũng chỉ thầm lắc đầu dù gì thì Thái tử cùng hắn là người mà ông yêu thương nhất, khá khen cho hắn không gần sắc nữ nhưng ý nghĩ của ông chỉ trong phút chốc thì lại thấy Ngũ nhi ( Hàn Triết Văn là Ngũ hoàng tử nhé) của mình thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Vương Tử Hà, ánh mắt ông lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

...............................................

Thời gian từ từ trôi qua, ai nấy đều tự hào về tiết mục của mình còn có người ghen tỵ lẫn nhau. Lúc này thanh âm của vị Ma ma vang lên: '' Xin mời tiết mục của Sở tiểu thư Sở Uyển Nghi.''  

Sở Uyển Nghi là con của Thượng Thư Bộ Lại - Sở Lâm Kỷ rất được cưng chiều nên tính cách kiêu ngạo không coi ai ra gì nhưng vì nàng là độc nhất nữ nhi của Sở Thượng Thư lại có dung mạo khá xinh đẹp nên cũng không ai dám nói gì  , nàng cũng là bạn thân của Song mỹ nữ kinh thành - Vương Thẩm Ngư, Vương Ngọc Nhi.

Nghe tới tên mình, Sở Uyển Nghi ưỡn ngực đứng lên. Nàng ta mặc một thân đỏ thẫm kết hợp với vô số trang nên nhìn rất lộng lẫy không kém phần '' rối rắm ''. Nàng nhanh chóng đứng giữa đại điện phất tay ý bảo nổi nhạc. Nhạc cất lên, nàng ta thân hình uyển chuyển, dáng người mềm mịn thước tha cộng thêm vài phần quyến rũ. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía Hàn Triết Văn cùng Triệu Lôi Phàm liếc mắt đưa tình nhưng bọn hắn lại chẳng thèm nhìn nàng đến một cái khiến nàng lòng không cam. Sở Uyển Nghi ra sức uốn éo đến cuối bài đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc mới nghỉ.

Nãy giờ Vương Tử Hà cũng chăm chú nhìn nàng trong đầu lóe lên một tia thưởng thức cùng khâm phục bởi sự kiên trì của nàng nhưng tiếc tên hồ ly họ Hàn kia vẫn không chú trọng quả thực đáng tiếc a. ( thế Triệu ca chị vứt ở đâu >