Vương Tử Hà không khỏi nhíu mày đẹp: là hắn. Người vừa khen nàng chính là nam nhân ''sau tấm màn'' lúc trước giờ phút này bước đến trước mặt nàng:'' Tại hạ là Trạc Thần nay được thưởng thức tài nghệ tuyệt đỉnh của tiểu thư không khỏi bội phục a, ha hả.'' hắn vừa nói vừa ngửa đầu lên cười lớn.
Giờ phút này Vương Tử Hà cũng không có quá chú ý đến hắn mà là chú ý đến nam nhân bên cạnh hắn. Người này khuôn mặt tuấn mỹ có chút quen thuộc hẳn là Tam ca Vương Trọng Khang, đúng lúc hắn cũng nhìn về phía nàng mà mỉm cười.
Tất cả mọi người vừa kịp định thần liền hoảng hốt đồng loạt cuối chào: '' Chúng thần bái kiến Tứ hoàng tử.'' đồng thời tỷ muội Vương Ngọc Nhi liên tục bắn ánh nhìn nóng bỏng không dễ phát hiện về phía Tứ hoàng tử Hàn Trạc Thần làm Tử Hà không khỏi thầm cười lạnh: hình như nữ nhân cổ đại con mắt cũng quá đổi tinh tường đi. Bởi Tứ hoàng tử thân hình cao lớn, mắt liễu mày ngài, làn da trắng noãn tuy kém nàng nhưng quả là tuấn mỹ lạ thường. Haizz quả là cổ đại là nơi ''sản sinh'' ra mỹ nam mỹ nữ là không sai mà.
Đúng lúc đó thanh âm mềm dịu của Vương Thẩm Ngư cùng Vương Ngọc Nhi vang lên: '' Qủa là thất muội tài năng hơn người mà bọn ta thực mở mang tầm mắt mà.''
''Qúa khen.'' nàng lạnh lùng nói.
Vương Trọng Khang từ nãy giờ nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng trong mắt chợt lóe lên rồi cũng nhanh thu lại, đương nhiên Vương Tử Hà cũng nhận được ánh mắt của hắn nhưng cũng như không việc gì. Xung quanh nữ nhi này càng nhiều chắc bởi sự hiện diện của Tứ hoàng tử nên ai ai cũng tranh thủ ngắm nhìn dung mạo kiệt xuất của hắn còn không ngoại lệ ''tỷ muội'' của Vương Tử Hà đang cố sức tung ánh mắt nóng bỏng về phía Hàn Trác Thần nhưng hắn nãy giờ vẫn chung thủy nhìn nàng.
Giờ phút này Vương Tử Hà lên tiếng: '' Chúng ta đến đây ăn cơm nhưng có vẻ hiện giờ không khỏi thoải mái cho lắm.''
'' À...à.'' mọi người không khỏi ngượng ngùng tránh sang bên cũng bởi vì mãi ngắm Tứ hoàng tử nên cũng chen mất chỗ.
'' Không cần ta mất hứng ăn rồi, các tỷ tỷ muội mạn phép về trước.'' Vương Tử Hà nói xong bỏ mặc khung cảnh chật chội phía sau vẫn chung thủy bước đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong Nguyệt Hàn Các.
'' Lục Ngôn, phiền ngươi kiếm cho ta chút thức ăn.'' Nàng tuy nói không có hứng nhưng cũng thật quá đói đi.
''Dạ.'' Lục Ngôn nghe lệnh liền chạy đi, nàng không khỏi ngạc nhiên cùng cảm thán Vương Tử Hà từ lúc bị ám sát khi tỉnh dậy tiểu thư cứ như một người khác vậy làm nàng không khỏi vui mừng.
Trong lúc đó Vương Tử Hà cũng đồng thời mở miệng: '' Ngươi quả thực quá nỗi rảnh rang đi lại nãy giờ vẫn theo đuôi ta.'' vừa dứt lời một bóng đen quen thuộc từ cửa sổ nhảy vào trước mặt nàng chính là Hàn Triết Văn. Lúc này hắn vừa cười vừa nói:
'' Tại ta đang có hứng thú với một tiểu nha đầu thú vị a.''
'' Hừ, ta gặp ngươi cũng không quá vài canh giờ mà ngươi vẫn nãy giờ theo đuôi ta làm lão tử quả thật khó chịu.''
'' Phốc.''
Hàn Triết Văn quả thật sặc rồi, một nha đầu cùng lắm 13, 14 tuổi mà tự xưng lão tử với hắn mà giọng điệu không khỏi kiêu ngạo a. Hắn quả chịu thua nàng rồi.
'' Lúc nãy dù sao cũng cảm ơn ngươi.'' Chưa để Hàn Triết Văn kịp định thần Tử Hà liền mở miệng.