Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 38: Thần Giới (1)




 Hàng vạn năm về trước..
- Thánh Quân, bây giờ nếu không tiêu diệt hắn e rằng hậu quả sẽ khôn lường.


Một tiểu tiên hớt hải chạy vào điện Thánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch.


Nam nhân áo tím có mái tóc bạc như cước cùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào gương ngũ sắc. Đôi tinh mâu đen thẳm thanh thản nhìn về thế cục loạn lạc trước mắt. Tấm gương phản chiếu khung cảnh ma giới đang bị phá hủy. Hơn bốn mươi chín động quỷ bị đánh đến âm hồn tan tác. Diêm Vương đem theo âm binh cố gắng trấn trụ nhưng không thành, cổng âm sập xuống khói xanh phủ kín âm giới. Thiên giới đã bị đánh đến tầng mây thứ mười một.


Cổng trời rung lên không ngừng. Tam giới đã loạn đến mức không thể cứu vãn. Nam nhân tung tà áo tím bình tĩnh đem thần lực đẩy vào tòa sen trắng sau đó đem chính tòa sen kia đẩy vào một chiếc bình ngọc bích.


Tầng mây thứ mười ba rung chuyển hàng vạn mảnh kết giới vỡ vụn đem theo lôi quang bắn ra tứ phía. Cổng trời rung mạnh một cái rồi sập xuống.


- Đẩy trời lên cao, đem Kim Lôi Thạch vá lại lỗ hổng.


Nam nhân áo tím tiếp tục ra chỉ thị, khuôn mặt lạnh như băng tiến về phía cổng trời. Sau khi nhìn rõ lỗ hổng lớn dưới tầng mây cùng hàng vạn vết nứt lớn nhỏ thì hàng lông mày trắng như cước kia đã chau lại.


Thiên giới trước giờ chưa từng phải sợ hãi một thế lực nào. Bát Thần luôn là đấng tối thượng, ấy vậy mà giờ đây thời cục thay đổi. Một Yêu Thần lại có thể lộng hành đến như vậy.


- Thánh Quân bây giờ phải làm thế nào.


Tiểu tiên ban nãy đã sợ hãi bám lấy tà áo tím của vị thánh quân kia, hai mắt lo lắng nhìn về cổng trời đằng xa. Từ trên tầng mây dày đặc dần lộ ra một thân ảnh xinh đẹp. Đôi mắt nàng xanh tựa bầu trời. Mái tóc đen dài phủ xuống bờ vai mảnh khảnh. Những đường nét tinh tế trên khuôn mặt cùng thần thái ung dung sắc sảo khiến người ta không khỏi cảm thán.


Nam nhân áo tím khẽ mỉm cười. Nam nhân đem ánh mắt dịu dàng nhìn về vị Thượng Thần trước mắt. Nàng ta sinh ra trong Chiến Tranh, hồi sinh từ xương cốt máu thịt của hàng vạn sinh mệnh. Trận chiến lục giới nổ ra đã đánh thức nữ thần vốn chìm trong giấc ngủ sâu hàng vạn niên kỷ kia tỉnh lại. Nàng ta đã từng là nỗi sợ hãi của Ma Giới cùng Thần Giới. Xuất thân của nàng ta cho đến tận giờ phút Thiên Địa hỗn loạn như thế này khiến hắn cũng không thể lý giải.


- Thánh Quân, đã lâu không gặp.


Cơ thể nữ nhân bước tới ngày một gần, khuôn mặt xinh đẹp đến mức đến Thánh Thần cũng không thể không chế được cảm xúc. Tà áo trắng bay trong không khí, nàng nâng cánh tay mình cầm lấy chiếc bình ngọc bích trên tay của nam nhân áo tím kia.


- Thần Thần...


Từ xa xa nơi cổng trời. Một thân ảnh cao lớn bất chợt nhảy lên đem theo trấn động. Một cú bật nhảy đã khiến tầng mây thứ mười sáu nghiêng ngả. Nữ nhân bất giác khựng lại, đôi mắt cũng lập tức chuyển qua một tầng xanh bạc. Vết sẹo tụ huyết sau lưng nàng bất chợt nở rộ như một tòa sen. Từng cánh hoa đỏ thẫm màu máu. Đôi mắt xanh bạc cùng thần khí bức người khiến cho sinh vật vừa xuất hiện kia không khỏi run rẩy.


Sinh vật tiến lại ngày càng gần. Ước chừng hắn phải cao hơn 2 thước . Sau lưng hắn mang một đôi cánh được chắp vá từ xương cốt vẫn còn rướm máu. Hai bắp chân rồng vẫn còn nguyên vảy sừng và máu, hai cánh tay của Ma Thú vẫn chưa hoàn toàn gắn liền vào thân thể. Khuôn mặt hắn cũng chưa hoàn thiện nhân dạng. Một bộ dạng kinh dị và ghê tởm đến cực điểm. Nữ nhân đưa mắt nhìn về Gương ngũ sắc, hình ảnh tái hiện trên tấm gương là thảm chiến của Tam Giới hiện tại. Đôi mắt xanh bạc càng đanh lại, nàng ta lại nhìn về phía nam nhân áo tím bên cạnh


- Vân Dịch, năm đó Bát Thần phong ấn sức mạnh của hắn, hủy diệt 9 phần hồn phách của hắn, đến nhân dạng cũng bị xé nát và tiêu hủy bằng nhiều cách. Ta nghĩ các ngươi đã gây ra sai lầm không thể cứu vãn nữa rồi.


Đến khi tên quái vật kia hình thành được đôi mắt. Hắn bắt đầu điên cuồng đập phá. Tiếng gầm như sấm động, đôi cánh sau lưng không ngừng quạt mạnh khiến cho hai trăm cột trụ trời rung lên. Kết giới đã được dựng lên từ lúc nào. Ngay cả một Thánh Thần như hắn cũng không thể tạo ra kết giới mạnh như vậy. Nữ nhân kia chán ghét nhìn về phía sinh vật yêu không ra yêu quỷ không ra quỷ kia. Thần lực mạnh mẽ của hắn là thứ duy nhất cô còn quan tâm lúc này. Thần lực của hắn không hề bị pha tạp. Giống như từ khi sinh ra nó là thứ duy nhất tồn tại và tồn tại vĩnh viễn dẫu cho hắn có mang nhân hình như thế nào.


Vân Dịch bước đến bên cạnh nữ nhân đó.


- Thần Thần, ngươi còn nhớ hắn là ai không?


Đôi mắt xanh bạc tiếp tục như phủ sương mù mỏng. Đôi môi nàng khẽ mím chặt. Nàng xoay người nhìn nam nhân tóc trắng trước mặt. Tâm trạng bất chợt trở nên phức tạp.


- Ta nhớ tất cả, hỗn cảnh 6 vạn năm về trước, nhớ được ta và ngươi cùng bát thần đã phong ấn hắn như thế nào. Nhưng.....ta không thể nhớ ra hắn là ai. Ta cũng không thể nhớ nổi mình sinh ra từ đâu... Đến từ đâu.


Kết giới tiếp tục rung lên mạnh mẽ. Nữ nhân quay người đem thần lực dựng lại bức tường kết giới kiên cố hơn. Chỉ một cái hất tay, vòng kết giới rộng thêm 10 thước hàng nghìn lớp ánh sáng cuộn lại và xích chặt lấy nhau đem Thiên Điện bao bọc kiên cố.Từ khi khai thiên lập địa đến giờ người ta vẫn cho rằng Bát Thần là tối thượng. Nhưng năm đó khi chế ngự Yêu Thần cũng chỉ duy nhất có một mình cô ta là đủ sức mạnh để khống chế kẻ đó. Hắn mang sức mạnh hủy thiên diệt địa. Nhưng sự tồn tại của cô ta giống như thiên địch. Cô nhìn hắn, một yêu thần lại có thần lực sạch sẽ đến như vậy. Phần hồn phách yếu ớt còn tồn tại trong thân thể chắp vá kia. Tất cả đều không giống như lần hội ngộ hàng vạn năm trước kia.


Tiếng gầm thét của hắn ngày một bi thương. Âm thanh trầm đục, đôi mắt hắn tìm kiếm cổng kết giới. Hắn dường như phát hiện ra sự hiện diện rất gần của cô, cánh tay ma thú không ngừng đập mạnh vào tảng kết giới. Giống như hắn có thể nhìn xuyên qua tầng kết giới dày đặc này. Huyết sen sau lưng bất giác trở nên đau đớn. Đôi mắt xanh bạc đột nhiên tỏa ra hàn quang kinh diễm khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên đáng sợ.  Vân Dịch lùi lại, cảnh giác trước sát khí trước mắt. Hắn thấy cô ta chạm nhẹ bàn tay vào kết giới. Cô ta gọi tên tên quái vật trước mặt. Cái tên mà Thiên Giới chỉ cần nghe đã khiếp sợ.


- Thiên Lang..