Vũ Gia Phủ tràn ngập trong bầu không khí u ám, hơn 100 cận vệ của Hắc Nhị Vương Phủ túc trực ở bên ngoài, một toán cận vệ khác tiến vào bao vây phong tỏa mọi lối vào.
Hắc Lang tiến càng gần bên tràng kỷ, khuôn mặt tuất dật lạnh như băng của hắn gần trong gang tấc. Ôn Nhiên Thần đã lùi sâu vào bên trong góc giường, nội công bị phế bỏ giống như xương sống của thân thể bị rút bỏ, giờ phút này cô không khác gì nữ nhân bình thường ngoài kia, yếu đuối,bất lực nhìn về phía tên ác quỷ trước mặt. Tâm can đã thập phần tức giận nhưng không thể làm gì được hắn. Cơ thể nữ nhân nhu nhược này trước đó phải trải qua chấn thương giờ phút này càng trở nên vô dụng. Ôn Nhiên Thần bất giác nắm chặt bàn tay, đôi mắt hướng thẳng về tên dã thú trước mắt. Cô không biết được rằng vẻ ngoài yếu ớt xinh đẹp bây giờ của cô mang theo bao nhiêu mị lực. Chỉ một ánh mắt cũng khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn phải căng thẳng.
Hắc Lang thích thú đưa tầm mắt nhìn về cơ thể xinh đẹp dưới thân hắn, đây là loại cảm giác mới mẻ gì? Trước giờ hắn chưa từng trải qua loại hưng phấn nào như thế. Các sủng vật hắn thu về đều là mỹ nhân, nhưng chưa có nữ nhân nào khiến hắn trở nên phấn khích đến như vậy.
Bàn tay to lớn của hắn nâng lên mái tóc của nữ nhân dưới thân. Mái tóc xinh đẹp tuột dần trên lòng bàn tay hắn hệt như tơ lụa hảo hạng. Bây giờ hai thân thể đã gần sát. Hắn cúi xuống nhìn con thỏ ngọc xinh đẹp phía dưới đang không ngừng run rẩy. Ánh mắt tuy bình thản nhưng có vẻ thân thể nàng ta đã không kiểm soát được mà run lên nhè nhẹ.
- Vương gia, thỉnh tự trọng.
Hắc Lang bật cười khẽ, hai tay lớn đột ngột nắm lấy bả vai của nữ nhân, kéo nàng ta ngã xuống nệm gấm. Cơ thể xinh đẹp mềm mại bất ngờ bị đẩy ngã xuống nệm, bả vai bị hắn siết có chút đau. Ôn Nhiên Thần chán ghét nhìn người phía trên. Hai mắt xanh kia đột ngột chuyển sang một tầng xanh bạc lạnh lẽo, ánh nhìn cũng lạnh đến thấu tim gan.
Sự biến đổi này khiến Hắc Lang vô cùng thích thú, khuôn mặt hắn đã gian ác thưởng thức cơ thể bên dưới, xương quai xanh của cô ta thật đẹp.
Mái tóc tơ cũng lộn xộn bung xõa bên gối lụa. Cảm giác thân thuộc này khiến tim hắn đột ngột thắt lại. Nhưng cảm giác cũng chỉ là cảm giác. Hắn vẫn giữ lấy cơ thể kia.
- Vũ Thanh Thanh, bản Vương bây giờ dù có giết ngươi, cũng không kẻ nào dám thay ngươi oan khuất nửa lời.
Hắc Lang im lặng trong giây lát rồi tiếp tục tà tà cười rồi nói.
- Bây giờ nếu bản Vương ta nói có hứng thú với ngươi thì ngươi định như thế nào?
Ôn Nhiên Thần rốt cuộc không nhịn được cười mà bật cười thành tiếng. Cô đã biết được không ít chuyện về Vũ Thanh Thanh thậm chí cả chuyện cha của Vũ Thanh Thanh bị chính tên lang sói này giết chết, thậm chí cả cái hôn ước đáng nguyền rủa của nữ nhân xấu số kia.
- Hắc Lang, năm đó ngươi giết gia thân nhà ta, đốt trụi dược quán. Hôn ước kia không thích thì ngươi có thể từ. Hà cớ gì đem cả nhà ta ra hạ sát..Giờ đây ngươi lại muốn hủy hoại thanh danh của ta... Ta rốt cuộc đã nợ ngươi điều gì? Vũ Gia Trang đã thiếu nợ ngươi điều gì?
Trong lòng Hắc Lang bất chợt lạnh lẽo, quả thực cô ta không phải nữ nhân kia, trên đời này quả thực có thể xảy ra những chuyện trùng hợp như vậy sao? Trước mặt hắn bây giờ là Vũ Thanh Thanh, điều này thật sự khiến hắn khó chấp nhận với chính cái dự đoán ngu xuẩn của mình.
Hắn lỏng tay thả bả vai của nữ nhân kia ra. Đôi mắt đã nhuốm đầy tơ máu. Trong chốc lát hắn khôi phục tinh thần, khuôn mặt trở nên bình thản, ánh nhìn cũng tựa hồ phẳng lặng.
- Ngươi có chứng cứ về việc bản Vương hạ sát gia thân nhà các ngươi?
Vũ Thanh Thanh trước mặt im lặng một hồi, đem đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn hắn vạn lần ủy khuất. Môi nàng cũng mím chặt giống như tức nghẹn nói không nên lời.
Hắc Lang đứng dậy, chỉnh trang lại vạt áo rồi bước ra cửa.
- Sát thủ đến ám sát bản Vương chạy về hướng Vũ Gia Phủ. Nhưng chắc là ta đã nhầm... Đã kinh động Vũ tiểu thư đây.
Tà áo đen tung lên sau bước đi của hắn. Trong lòng hắn có chút phức tạp. Tại sao hắn lại phải để tâm tới cô ta. Thậm chí tại sao hắn phải hao tâm tổn trí với nữ nhân quái vật kia. Hậu viện hàng trăm sủng vật kia chưa đủ hay sao? Hắn không hiểu nổi chính mình. Sự quá khích này...Quả thực hắn đã không kiềm chế được bản thân. Đây là một dấu hiệu tốt cho cơ thể vô dục bấy lâu nay của hắn. Nghĩ đến nhan sắc tuyệt trần của Vũ Thanh Thanh, hắn thầm nghĩ có thể không phải hắn vô tâm vô dục mà là do đối tượng chưa đủ khiến hắn động lòng mà thôi.
Nghĩ đến đây hắn cũng đã bước khỏi Vũ Gia Môn. Một Vũ Thanh Thanh tài sắc vẹn toàn vốn đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn. Nhưng xem chừng hắn đã hủy hoại cuộc đời của cô ta. Khuôn mặt hắn ngày càng trở nên lạnh dần. Hắn thực sự không nghĩ đến việc có ngày hắn cũng phải hối hận với những điều mình đã gây ra.
Hắc Lang hắn rất ít khi rời phủ. Đây cũng là lần hiếm hoi hắn ra ngoài tìm người. Mà người cần tìm lại là một nữ nhân. Một nữ nhân mang vận đại hung. Đối với hắn tiếp xúc với những thứ xui xẻo là cấm kị. Bao nhiêu năm qua hắn luôn sống trong cô độc cùng những thú vui hoan lạc tầm thường. Chính hắn cũng dần dần trở nên chán ghét mọi thứ. Kể từ ngày mà nữ nhân quái vật kia xuất hiện, cuộc đời hắn dường như đã thú vị lên một chút. Khuôn mặt xấu xí của cô ta khắc sâu trong tâm trí hắn. Sức mạnh kì lạ của cô ta cùng năng lực hồi sinh kia đủ để cho hắn phải để tâm đến sự tồn tại của cô ta. Hắn cứ nghĩ Kim Lôi Thạch sẽ trói buộc và liên kết cô ta và hắn mãi mãi. Nhưng có lẽ hắn đã lầm. Những thứ kì lạ xảy ra xung quanh hắn. Thậm chí là những thứ phi thiên nghịch địa vẫn đang tiếp diễn ngoài kia. Sai lầm lớn nhất của hắn chính là đã sinh ra trên cõi đời này.
Một nữ nhân xuất hiện gần đây cũng đang vô tình đi vào quỹ đạo sống của hắn. Đối với cô ta hắn là nghiệt duyên trời giáng. Chính hắn cũng cảm thấy như vậy. Vũ Thanh Thanh năm đó đã bị đẩy vào đường cùng. Tưởng rằng cô ta đã chết trong trận cuồng sát lục đại gia tộc năm đó. Khi hắn đạp lên xác người để bồi đắp nên đế chế độc Vương như hiện tại. Quá khứ đã qua nhưng có lẽ chính hắn cũng hiểu rằng năm đó sính lễ bằng máu mà hắn tặng cho Vũ Thanh Thanh. Cô ta sẽ ghi hận suốt đời này. Nghĩ đến điều này Hắc Lang bất giác cười lạnh. Trong lòng đã nổi lên ý định cuồng dã.