Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 17: Nhiệm vụ thất bại




Cuộc giao hữu kết thúc, kẻ vui vẻ tươi cười như hoa, kẻ thì bực tức ra mặt. Ý định ám sát hai tên đại Vương trẻ tuổi kia tại đấu trường đã bị cô ta làm hỏng. Vậy nhiệm vụ giết người lần này chỉ có thể giao cho cô ta.


Theo điều tra, lượng hàng giao thương đường thủy của Nhĩ Quốc lần này có sự hỗ trợ đắc lực từ Bắc Yến. Mà kẻ cầm đầu chuyện này lại là song đại nhân bảo. Hai tên mặt hoa da phấn này nhìn vốn đã không thuận mắt. Nay chúng lại mưu đồ tạo phản. Hắc Lang muốn xem xem núi cao có che khuất mặt trời hay không.


Bạch Thiên Nhan dừng lại dưới sân, con Bạch Mã của cô ta bất giác đứng im không chịu di chuyển. Cô ta đột nhiên quay phắt thân thể đạp lên yên ngựa đuổi theo tên mặc đồ đen đáng ngờ gần đó. Theo dõi chúng ta sao, đừng hòng chạy thoát.


Hắc Lang nhíu chặt mày kiếm. Thật không thể coi thường vị quận chúa này. Đến hắn còn chưa phát hiện ra con sói hoang kia đã ẩn thân theo dõi. Vậy mà Bạch Thiên Nhan lại nhận ra sơ hở kia.


Nhiều quý tộc định đuổi theo, trong số đó có cửu vương, thất vương cùng thập tứ vương. Hắc Hùng cũng vô cùng cao hứng. Nhưng hành động của bọn họ bị Hắc Lang ngăn cản.


- Bạch quận chúa tâm tình không tốt, để cho nàng xả giận lên tên gian tế kia.


Cả đám người khi nhắc đến Bạch Thiên Nhan bèn gật gù, một cô nương xinh đẹp lãnh khốc cao ngạo như vậy chính là kiểu phụ nữ hấp dẫn chí mạng. Thật tốt nếu có thể có được nàng.


Ôn Nhiên Thần nhìn theo thân ảnh trắng đang đuổi theo cô. Tốc độ sánh tầm, không thể giãn xa khoảng cách. Cô vội vàng buông mành vải mỏng trên nón che phủ gương mặt. Ngân châm cùng hoa tiêu được lựa chọn làm vũ khí đều được tẩm độc. Nếu sử dụng lên người cô ta. E rằng họa lớn sẽ ập xuống đầu cô.


Nghĩ đến đây,Ôn Nhiên Thần chỉ có thể tăng tốc, nhanh chóng muốn cắt đuôi cô ta. Nhưng Bạch Thiên Nhan là ai chứ. Cái mánh khóe vặt vãnh này không thể khiến cô ta dừng lại. Thanh Linh Xà Kiếm đã tuột ra khỏi vỏ. Hướng tới đường chạy phía trước chém một nhát. Mái nhà ngói đen bị chém vỡ một mảng lớn. Ôn Nhiên Thần nhíu mày, thật ngang tàn. Vậy phải cho cô ta nếm chút tư vị thật sự.


Nữ nhân áo đen rút trong người ra một sợi roi bạc. Kích thước của nó khá nhỏ nhưng loại vũ khí này có thể sử dụng trong cự li chiến đấu trung bình. Dùng thứ này đấu với kiếm của cô ta xem như lấy khoảng cách để bù cho tốc độ.


Sợi roi vút lên không trung quấn lấy Linh Xà Vũ của cô ta. Ôn Nhiên Thần bất ngờ thu hẹp cự li khống chế kiếm pháp của cô ta, hướng tới lồng ngực của Bạch Thiên Nhan đánh một chưởng khiến cô ta bay khỏi mái nhà. Nhân cơ hội đó, cô cũng nhanh chóng rời đi.


Bạch Thiên Nhan xoay người tiếp đất nhưng cũng không tránh được thương tổn. Lực đánh kia không mang nội lực nhưng sức mạnh thật không thể xem thường. Cô cảm thấy xương quai xanh đau nhức như thể bị gãy nứt. Lồng ngực cũng thắt lên sưng tấy cùng đau đớn xưa nay chưa từng có. Một kẻ kiêu ngạo chưa từng bại trận như cô ta đã bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng.


Đoàn người ngựa kiệu rước khoa trương diễu hành trên phố. Ôn Nhiên Thần lẩn vào đám đông nhìn theo di chuyển của đoàn người. Theo mô tả, thập tam cùng thập tứ vương ngồi trong hai kiệu trắng cuối cùng của đoàn người Bắc Yến.


Từ phía xa là một màn đốt pháo hoa, tiếng pháo nổ lớn chào mừng khách quý. Mùi khói và xác pháo giăng đầy đường đi. Tam Vương thích thú ghé rèm nhìn ngắm phố phường. Xem có dân nữ nào vừa mắt hay không.


Trấn động từ xa nổ lên pháo hoa bị ném vào đoàn người. Khiến đoàn xe cùng ngựa náo loạn một trận. Nhiều con ngựa đã dốc cao hí vang. Văng người đang ngồi trên yên cương ngã khỏi. Thập Tứ Vương vừa vén kiệu ra thì hắn nhận ra sát khí cùng hoa tiêu hướng thẳng cỗ xe hắn phóng tới. Thanh âm " phập...phập" vang lên. Các mắt hoa tiêu han gỉ cắm vào ván kiệu. Trong gang tấc đã suýt xuyên qua đầu hắn. Có thích khách????
Hắn lập tức cầm theo ngân kiếm. Phi ra khỏi xe. Đòan người quá đông khiến hắn không thể xác định kẻ khả nghi. Từ tứ hướng các ngân châm siêu nhỏ theo gió phi thẳng vào cố kiệu của Thập Tam Vương. Nguy rồi, Thập Tứ Vương xoay người né khỏi tiêu độc. Lập tức hô hoán và phi thân về phía cửa kiệu của anh trai hắn.


- Khốn kiếp.... Vu Ngọc.... Mau tỉnh lại...


Thanh âm hô hoán vang lên trên con phố đầy hỗn loạn. Ngân châm cắm sâu vào da thịt của Thập Tam Vương. Độc bắt đầu chạy vào cơ thể. Chỉ trong chốc lát gương mặt anh tuấn đã tím tái, cùng đau đớn lan khắp nội tạng. Hắn không ngừng nôn ra máu tươi cùng thần sắc đã không còn thanh tỉnh. Loại độc tố này không thể đả thông kinh mạch. Lấy ngân châm là đường dẫn. Quá tàn độc...


Náo loạn kia đã được dẹp yên. Người cũng đã được đưa về Phủ Hắc Nhị Vương. Trong lòng ai cũng thầm nghĩ, lần này Thập tam vương kia khó mà qua khỏi. Kẻ to gan nào dám mưu sát vương gia quý tộc Bắc Triều?? Dù là ai thì Thập Tam Vương nếu chết trên đất Đông Thành, Hắc Lang cũng khó mà thoát được tội sống. Hắn là người chủ trì và bảo vệ sự an toàn cho đoàn sứ giả.


Các Thái y trong triều đều được mời tới Hắc Nhị Vương Phủ. Nhưng ai cũng lắc đầu trước tình hình của Thập Tam Vương. Cơ thể ngài ấy vốn không luyện võ. Sức khỏe của ngài ấy lại suy nhược. Độc tố đã ngấm vào máu, không thể chặn độc được nữa. Loại độc này là cổ độc, cơ bản là họ không thể xác định cũng không có thuốc giải.


Thập Tứ Vương thẫn thờ đi đến bên giường của anh trai hắn. Một kiếm kết liễu sự đau đớn kia. Hành động này đã khắc vào tâm trí của nhiều người. Thù này hắn nhất định sẽ trả. Hắn lạnh lùng đi đến bên Hắc Nhị Vương


- Phiền ngài huy động cẩm y vệ điều tra rõ ràng việc này. Vu Ngọc chết ở Tây Môn Đông Thành. Người chết đã rồi, người sống có tội. Nếu ngài không thể tìm ra hung thủ. Ta cũng sẽ không khách khí.....phá thành tìm người.


Hắc Nhị Vương bình thản gật đầu. Ánh mắt thâm thúy kia sâu không thấy đáy. Lần này nhiệm vụ của cô ta đã thất bại. Thập Tam Vương đã chết, nhưng Thập Tứ Vương thì không. Hai kẻ cùng chết thì dễ xử lí hơn nhiều. Lần này thật sự gây khó dễ cho hắn rồi. Nếu cả hai cùng chết thì hắn có thể lấy lí do ám sát bất ngờ. Hậu đoàn trở thành mục tiêu.
Nhưng khi chỉ có duy nhất 1 người chết. Thì rõ ràng mục tiêu ám sát đã được xác định từ ban đầu. Việc này sẽ bị truyền vào trong cung. Hắn không thể tránh được tội thất trách. Đám người trong cung đó sẽ nhân cơ hội đẩy tội lên đầu hắn. Càng nghĩ càng buồn cười thay.


Mà cũng không sao cả. Điều này cũng không hẳn là nằm ngoài dự đoán. Hắc Lang gia lệnh cho thị vệ của hắn phái người đi điều tra. Thực chất là an bài cho nữ nhân quái vật kia một chỗ trú thân. Chờ mọi việc lắng xuống sẽ đem cô ta trở về thỉnh tội.


Một mạng người đã chết mà hắn cũng không thể hiện thương tiếc, hay cảm thấy lo sợ cho chính mình. Hắn đã dám giết người thì tội sống này của hắn hắn sẽ tự chịu.