Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 13: Đêm đẫm máu




Ôn Nhiên Thần trở lại hầm đấu, khuôn mặt xấu xí cùng đôi mắt xanh bạc lạnh lùng nhìn quét một lượt các cũi sắt. Bạc môi đã nhếch lên một nửa, quả nhiên trại đấu sắp tới sẽ khá náo nhiệt. Tên quý tộc kia không biết kiếm được cái đám quái vật này ở đâu ra. Nhìn qua tên nào cũng to gấp đôi gấp ba lần cô. Đôi mắt chúng đã chẳng còn chút thần sắc nào.


Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở như kéo cưa của chúng. Âm thanh này thật khiến người ta khó chịu. Cảm giác ẩm thấp tối tăm và bức bối này vẫn y hệt như lần đầu tiên cô bị áp giải tới đây.


Một khoảng thời gian trước đó, cô gần như không thể nhớ nổi quá khứ đã gây ra những việc gì. Nhưng kể từ lúc cô bị đem đi cho sét đánh theo chu kì. Dần dần trí nhớ của cô như được thiết lập lại. Mọi khoảnh khắc, mọi chuyển động hành động cô làm ra đều ghi tạc vào trí nhớ. Nó nhắc nhở cô đã từng tàn ác và man rợ như thế nào. Mặc dù biết bản thân có bao nhiêu kì dị, suốt 17 năm qua đã giết bao nhiêu sinh mạng. Nhưng cô không thể khống chế bản thân mình. Khi mất đi khống chế, cô sẽ mất luôn cả tiềm thức cùng nhận thức, lúc đó chỉ có thể làm theo bản năng mà thôi.


Khoảng thời gian cô bị bắt vào nơi này cũng đã vượt quá chu kì hàng năm. Có thể chính vì việc này đã khiến cô mất khả năng kiểm soát chính mình. Cha nuôi cô cũng từng nhắc nhở, chỉ cần cô có thể trải qua đủ kiếp nạn đến khi cô 18 tuổi mọi thứ sẽ chấm dứt.


Ôn Nhiên Thần ngẩn người nhìn vào trong bóng tối. Một loạt kí ức mờ mờ ảo ảo xoáy lấy tâm trí cô, loại áp lực này luôn khiến tâm can cô giằng xé. Cô vẫn còn nhớ chính bản thân đã cố gắng tự tử nhiều lần. Nhảy xuống từ vách núi, tự dùng dao cắt hết tĩnh mạch động mạch. Lặn xuống nước hàng canh giờ, cho đến việc tự thiêu, treo cổ, uống thuốc độc... Tất cả đều vô ích. Việc tự phá hủy cơ thể chỉ khiến các tế bào mới phát triển mạnh mẽ hơn trước. Bóng tối đã phủ xuống hoàn toàn, cô nghe thấy xung quanh phát ra những âm thanh ghê tởm:
- Tiện nhân... Có muốn vui vẻ một chút không?
Phía trước mặt cô là vài tên quái vật. Chúng đã phá cũi chui ra từ lúc nào.


Cô vẫn bảo toàn im lặng. Đôi mắt xanh bạc trừng lên, đồng tử bắt đầu co lại. Ngu ngốc đến thế là cùng, chúng tưởng cô bị nhốt riêng biệt chỉ vì cô là phụ nữ sao?


Ấy vậy mà những tên đầu bò đó vẫn đần độn khiêu khích cô, chúng đã tụt xuống hạ khố, thả con gia cầm chúng nuôi hàng chục năm ra ve vẩy trước mặt cô:
- Có muốn thử không tiện nhân?


Cô tiến lại gần, đôi tay đã nhẹ nhàng tóm lấy một con, cảm giác ghê tởm lan trên từng tế bào, ngay sau đó một tay cô đã bóp lấy thứ kia giật đứt nó một cách dứt khoát, máu lập tức bắn lên đầy mặt cô, tên kia thét lên rồi quằn quại dưới sàn đất bẩn, đau đớn cùng co giật. Con gia cầm cả gốc cả rễ bị cô nhổ ra trên tay. Tay còn lại cô lau máu trên mặt, mùi máu kích thích thần kinh cô đến cực điểm.


Cô bám vào cũi bẻ gãy các thanh xà rồi bước ra ngoài. Hạ thể của tên kia vẫn còn trên tay cô. Khiến đám quái vật kia bất giác lùi lại. Vài tên khác trong cũi đã cười vô cùng biến thái, thân thể cao gầy đứng đó ung dung phát ra loại nguy hiểm không nói nên lời.
Cô ném thứ kia xuống đất giày xéo một hồi rồi túm lấy tên đang quằn quại dưới sàn kia chỉ một động tác xoay tay, cổ của hắn đã gãy rắc một cái. Chưa đầy một giây đã quy tiên về với tổ tông nhà hắn. Chấm dứt đau đớn chết đi sống lại kia bằng một cái chết dứt khoát.


Đám người kia không ngờ chúng đã động đến thứ quái vật gì. Trước khi chúng được đưa vào nơi này, không có ai nhắc nhở chúng là nên cảnh giác với con quái vật trước mắt. Nếu biết được hậu quả đáng sợ đến như vậy chúng thà lựa chọn tự sát. Sự hối hận đã được trả lại bằng máu tanh cùng những âm thanh chết chóc.
Con người luôn là sinh vật yếu đuối như vậy. Khi Ôn Nhiên Thần dừng tay thì bốn cái xác to lớn kia cũng đã bung bét máu tanh. Mùi máu sộc vào không khí một cách nồng nặc. Cô lại quá khích nữa rồi. Giết xong bọn chúng mà cô cũng thấy mọi việc diễn ra nhanh quá. Cô còn chưa kịp ghi nhớ khoảnh khắc chúng từ biệt cõi đời này. Như vậy thì làm sao cô kiểm soát được bản thân mình cho trận đấu sắp tới. Ôn Nhiên Thần quăng thi thể trên tay xuống.


Cô bất giác thở dài một tiếng. Lại là giết chóc, nếu cô có thể từ giã cõi đời này thì thật tốt, sẽ không còn mệt mỏi, không còn trách nhiệm, không còn dằn vặt đau khổ.
______
Hắc Lang ôm lấy tiểu hài nữ trong tay, vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa bé. Cảm giác trơn mượt trong lòng bàn tay khiến hắn thư giãn không ít. Từ ngoài cửa đã vang lên tiếng bẩm báo:
- Nhị Vương, cô ta đã giết hết một nửa trại đấu rồi.
Bàn tay của Hắc Lang khựng lại, khóe mắt khẽ giật giật, những kẻ hắn bắt vào trại đều là tội phạm mang trọng tội, hiếp dâm, giết người cướp của, ấu dâm, lão dâm, bọn chúng đều đã từng phóng túng bản thân hành tẩu giang hồ, gây loạn khắp nơi. Dịp này coi như giúp triều đình bớt một khoản tổ chức lễ hành hình. Con sói này lại lộ rõ bản chất nữa rồi. Cô ta chẳng có điểm nào giống như đã mất trí nhớ.


Sự thay đổi của cô ta chỉ là cẩn trọng hơn, giết người bình tĩnh hơn. Việc hắn mắt nhắm mắt mở cho qua thực chất là muốn lợi dụng cô ta làm việc cho mình, dẫu sao cô ta cũng đã bị hắn tra tấn thê thảm ngay từ khi vào phủ rồi. Mà hơn cả điều khiến hắn giữ cô ta lại, điều khiến hắn nuôi sói trong nhà chỉ có hai nguyên do. Thứ nhất là lai lịch của cô ta không rõ ràng, thân thế kì lạ của cô ta kích thích sự tò mò của hắn. Một nữ nhân mạnh đến như vậy làm sao tìm ra được kẻ thứ hai trong thiên hạ. Hắn luôn thích những thứ hoang dã như vậy. Nếu cô ta xinh đẹp một chút, ít ra cũng đừng khó nhìn như thế kia. Thì chắc chắn hắn sẽ biến cô ta trở thành vật sở hữu riêng.


Thuần phục cô ta về cả thể xác lẫn tinh thần. Suy nghĩ biến thái kia đã nhiều lần vụt qua tâm trí hắn. Nữ nhân duy nhất khiến hắn có hứng thú lại xấu đến như vậy. Lại hoang dã và man rợ đến như vậy.


Việc để cô ta trở thành ám vệ của mình đã nằm trong tính toán ngay từ đầu. Hắn đã kiểm soát một phần sức mạnh kì lạ của cô ta. Chỉ là hắn không nghĩ đến việc sau đó sẽ làm như thế nào.


Hai ngày nữa đám quý tộc từ Bắc Yến và Nam Yến sẽ ghé qua nơi này. Chúng nói, chúng có mang theo quà đến, lần tiếp đón lần này không thể buông lỏng cảnh giác. Hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve bảo bối trong tay, âm điệu giọng nói cũng mang theo ít nhiều phấn khích:
- Cho cô ta đấu với người cô ta lại không muốn, thì cho cô ta đấu với dã thú. Ta sẽ cho cô ta thử trò săn người.


Tên cận vệ này của hắn lại giật bắn mình. Thật sự là vương gia nhà hắn quá đề cao nữ nhân kia rồi, đám dã thú mà vương gia nuôi đều là những con sói to gấp ba lần một con sói trưởng thành. Một lần cho chúng ăn là đi tong cả một trang trại bò. Lần này thật sự là làm quá rồi. Tuy thâm tâm thầm than vãn nhưng hắn cũng tuân lệnh đi lùa sói về cũi. Áp giải đến hầm đấu trong đêm để đáp ứng cho trận đấu hai ngày tới.
-----