Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 49




Phương Đàn: “Lần này lên núi đến, không chỉ có chuyện này “

Văn Huỳnh Dương thu hồi tay đang đặt trên vai Phương Đàn, vuốt chòm râu hỏi: “Chuyện gì?”

“Con muốn mời Thái phó hạ sơn, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Thái phó.” Phương Đàn thật lòng thật dạ.

“Ngươi muốn mời lão phu đến vương phủ của ngươi? Hay là vào trong hoàng cung.” Văn Huỳnh Dương nhướng chân mày: “Hoàng huynh ngươi sẽ không vì thế mà hoài nghi ngươi sao?”

Phương Đàn không chút nghĩ ngợi: “Con đã quyết tâm thì sẽ không sợ hắn làm khó dễ, ngược lại chuyện kia sớm muộn gì cũng phải bắt đầu, bắt đầu sớm hoặc muộn không có gì khác biệt”

“Chuyện này...” Văn Huỳnh Dương do dự nói.

“Xin Thái phó đáp ứng cho con“. Phương Đàn muốn quỳ xuống cầu Văn Huỳnh Dương, lại bị ông đỡ lấy: “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, ngươi đừng tùy tiện quỳ xuống. Huống chi ngươi còn là Thành vương”

Ông trầm ngâm chốc lát: “Đã như vậy, lão phu sẽ theo ngươi hạ sơn, bất quá lão phu còn có chút chuyện muốn làm cho xong.”

“Thái phó còn có chuyện gì chưa làm xong? Con nguyện ý vì ngài ra sức.” Phương Đàn nghi ngờ hỏi.

Văn Huỳnh Dương lắc đầu: “Những việc này ngươi làm không được. Ngươi ra ngoài trước đi, thuận tiện gọi Tư Thanh vào, lão phu có việc muốn nói với hắn”

“Vâng” Phương Đàn nghe lời rời đi, ra gian nhà ngoài liền nói với Lâm Tư Thanh: “Thái phó cho gọi ngươi vào.”

“Vâng” Lâm Tư Thanh đáp, hướng về gian nhà đi đến. Đẩy cửa vào bên trong, đưa tay khép cửa phòng lại mới hỏi: “Tiên sinh tìm con có chuyện gì?”

“Lão phu muốn giao cho ngươi một ít chuyện, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.” Văn Huỳnh Dương sắc mặt nghiêm nghị nói với hắn.

Lâm Tư Thanh chưa từng thấy tiên sinh nghiêm túc như vậy, vội vã đáp: “Con nhớ”

Lúc này ở bên ngoài Tống Ứng Diêu thấy Phương Đàn từ bên trong đi ra miệng vẫn mỉm cười, không khỏi tò mò hỏi: “Thái phó nói cái gì mà Vương Gia vui vẻ như vậy?”

Phương Đàn nghe vậy nhìn phía nàng, nàng vừa rồi không nghe được Tống Ứng Diêu hỏi: “Cái gì?”

Tống Ứng Diêu lập lại lần nữa: “Thiếp hỏi Thái phó vừa rồi nói cái gì mà Vương Gia vui vẻ như vậy?”

Phương Đàn mừng tít mắt: “Thái phó đáp ứng cùng chúng ta hạ sơn.”

Tống Ứng Diêu kinh ngạc: “Có thật không?”

Phương Đàn cong tay quẹt mũi: “Thật”

Lâm Tư Thanh đi vào một hồi liền đi ra.

Phương Đàn không nhịn được hướng về hắn dò hỏi: “Thái phó nói cái gì?”

Lâm Tư Thanh nghe được câu hỏi, trong đầu lại nhớ đến việc Thái phó giao cho, liền lắc lắc đầu: “Không có gì “

“Sao Thái phó vẫn chưa ra?” Phương Đàn không truy hỏi vấn đề vừa nãy, ngược lại hỏi Lâm Tư Thanh.

“Thái phó đang thu dọn hành lý, xin Vương Gia chờ một chút.” Lâm Tư Thanh hồi đáp.

Phương Đàn cảm thấy cũng đúng, khả năng là do mình quá nóng ruột mà thôi, luôn cảm thấy thời gian kéo dài, liền nhẫn nại bên ngoài chờ Văn Huỳnh Dương đi ra.

Sau khi Lâm Tư Thanh ra ngoài, Văn Huỳnh Dương hướng về phía đông quỳ xuống, dập đầu hai cái lại dập đầu, hai tay chống chịu cơ thể, âm thanh trầm thấp nói rằng: “Hoàng thượng, ngài ở trên trời linh thiên có thể nhìn thấy Thành vương rốt cục như ngài mong muốn trưởng thành rồi. Vương gia hiện tại đã có thể đảm đương chức trách và năng lực, ngài có thể an tâm rồi!”

Bốn năm trước, trong ngự thư phòng truyền đến từng trận ho khan, ngoài cửa ngự thư phòng lặng yên không một tiếng động, các cung nữ và thái giám trông cửa cúi đầu không dám thở mạnh. Lúc đó thái phó của Thành vương là Văn Huỳnh Dương theo khẩu dụ tiến cung, sau khi đến trước cửa ngự thư phòng, ông hỏi Đại thái giám đứng ở cửa: “Hoàng thượng có ở bên trong không?”

Đại thái giám thấp giọng trả lời: “Thưa Văn thái phó, hoàng thượng đã ở bên trong chờ thái phó lâu rồi”

“Ừ”

Đại thái giám để tiểu thái giám mở cửa ngự thư phòng: “Xin mời Văn thái phó vào nhanh đi.”

“Đa tạ công công” Văn Huỳnh Dương đối với hắn thi lễ, vội vã nhấc quan bào lên khom lưng đi vào.

Sau khi ông đi vào, Đại thái giám lại sai người đóng cửa lại, bên ngoài và bên trong ngự thư phòng một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Chuyển qua khúc ngoặt cùng màn che, Văn Huỳnh Dương đi tới chổ hoàng thượng hay phê duyệt tấu chương. Ông hết sức cung kính hướng người ngồi phía sau chiếc bàn: “Thần tham kiến hoàng thượng.”

“Là Văn Thái phó sao?” Người kia đang cầm bút viết vài chử trên giấy. Nghe tiếng cũng không có ngẩng đầu lên.

“Chính là hạ thần” Văn Huỳnh Dương đáp: “Để hoàng thượng đợi lâu.”

Người kia lúc này mới ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn rõ người trước mặt: “Văn Thái phó xin chờ một chút, trẫm phê duyệt hết phần tấu chương này sẽ nói chuyện với ngươi”

“Vâng.” Văn Huỳnh Dương nói xong lui sang một bên, khoanh tay đứng hầu.

Khoảng chừng thời gian một chung trà, hoàng đế Phương Dục xem xong tấu chương trên tay, cầm bút lên hạ chấm một điểm mực nước ở phần cuối của tấu chương hai chử: “Chuẩn tấu”, sau đó đem tấu chương xếp cẩn thận sang một bên: “Trẫm xem xong rồi, để văn Thái phó chờ lâu”

Văn Huỳnh Dương vội vã trả lời: “Hạ thần không dám.”

Ông ngẩng đầu lên, thấy hoàng thượng sắc mặt vàng như nghệ, mắt sưng phù. Trong lòng đột nhiên cả kinh, không khỏi mở miệng hỏi: “Hoàng thượng, thân thể có chổ nào không thoải mái?” Chính ông cũng là người học y thuật, tuy rằng chỉ linh tinh vài bệnh, so với thái y trong cung cách biệt rất xa, thế nhưng cũng có thể nhìn ra hoàng thượng sắc diện tử khí.

Phương Dục xoa xoa trán, uể oải: “Văn thái phó a, nói thật với ngươi, trẫm e rằng cầm cự không được bao lâu.”

Văn Huỳnh Dương cuống quít quỳ xuống: “Xin hoàng thượng bảo trọng.”

Phương Dục than thở: “Mười năm trước một lần trọng bệnh kia trẫm may mắn thoát chết đã là may mắn, bây giờ ta không dám vọng tưởng. Hơn nữa đứa con bất hiếu Phương Hàng... hận không thể phán trẫm chết sớm.” Nói xong sâu sắc thở dài tỏ rõ vẻ thất vọng.

Văn Huỳnh Dương do dự: “Hoàng thượng...”

Phương Dục khoát tay áo: “Ngươi đừng vì nó biện minh, nó ở sau lưng làm chuyện gì trẫm đều biết. Nếu như không phải thân thể trẫm càng ngày càng kém, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho nó”

Văn Huỳnh Dương khuyên giải: “Hoàng thượng xin lấy thân thể làm trọng! Có muốn hay không để thần gọi thái y lại đây xem mạch cho hoàng thượng? Có thể thái y sẽ có biện pháp nào đó chăng?”

“Ngươi đừng an ủi trẫm, cơ thể trẫm, trẫm rõ ràng nhất. Thái y đều chỉ nói chuyện tốt, không ai nói chuyện xấu, nào có ai dám nói tình trạng thật của trẫm“. Phương Dục thở dài.”Người nào mà chẳng chết, coi như trẫm là cửu ngũ chí tôn cũng chạy không thoát a.”

Văn Huỳnh Dương tức giận bất bình: “Nếu như ngay cả bệnh của hoàng thượng bọn họ trị cũng không hết, như vậy bọn họ còn có tài cán gì!”

“Đừng miễn cưỡng bọn họ.” Phương Dục lắc đầu, lo lắng nói rằng “Hiện tại trẫm lo lắng nhất chuyện có một ngày trẫm đột nhiên ra đi, không kịp sắp xếp hậu sự, trong cung chẳng phải là lộn xộn sao? Vì thế trẫm muốn sớm chuẩn bị để tránh khỏi sau này các ngươi không ứng phó kịp.”

“Hoàng thượng muốn sắp xếp thế nào? “ Văn Huỳnh Dương hỏi.

Phương Dục từ long ỷ đứng dậy, chắp tay sau lưng: “Trẫm cùng ngươi quen biết từ thời niên thiếu, ngươi hiểu rõ con người của trẫm. Trừ ngươi ra, trẫm không tín nhiệm ai khác, vì thế trọng trách này chỉ có thể đặt lên đôi vai ngươi”

“Xin hoàng thượng dặn dò, thần nguyện vì hoàng thượng chết không từ nan“. Văn Huỳnh Dương dập đầu nói. Nếu không có hoàng thượng lúc còn là hoàng tử cứu ông một mạng, Văn Huỳnh Dương sớm đã không biết đầu thai đi nơi nào, làm gì có được thành tựu ngày hôm nay. Vì thế mặc kệ hoàng thượng bảo ông làm gì ông đều đồng ý, nếu cho ông thay thế hoàng thượng đi chết ông cũng không chối từ!

Phương Dục vỗ tay vui mừng: “Được! Trẫm biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng trẫm”

“Bất quá ngươi phải nhớ kỹ những việc này chỉ có trời biết ngươi biết trẫm biết, chớ để lọt vào tai người khác, lòng người hiểm ác, không thể không phòng“. Phương Dục nghiêm túc nói.

“Vâng.”

“Ngươi thấy Thành vương thế nào?” Phương Dục hỏi.

“Chuyện này...” Văn Huỳnh Dương khẩn trương cúi đầu, lông mày nhíu lại một thoáng, ông không biết ý hoàng thượng ra sao nên không dám tùy tiện nói.

“Nghĩ cái gì thì nói cái đó“. Phương Dục đem đôi tay đầy gân xanh đặt lên vai ông, vỗ vỗ: “Trẫm chính là muốn nghe lời nói thật lòng của ngươi”

“Xin hoàng thượng thứ tội thần bất kính”.

Phương Dục vung tay lên nhận lời: “Được! Trẫm đáp ứng ngươi.”

Văn Huỳnh Dương cân nhắc chốc lát: “Thành vương làm việc thận trọng, khoan dung rộng rãi, giỏi về đàm phán, kiến thức uyên sâu, thương cảm bách tính, chán ghét gian tà, rất có đại tài, chỉ là...” Ông lại đắn đo, Phương Dục liền lập tức hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Văn Duỳnh Dương trực tiếp nói thẳng: “Tâm quá thiện.”

Phương Dục lỗ tai nghe không ngừng mà gật đầu. Những gì Văn Huỳnh Dương so với suy nghĩ trong lòng ông không khác mấy, xem ra vị Thái phó này không tệ lắm. Lại hỏi: “Vậy Thái tử so với Thành vương thì thế nào?”

Văn Huỳnh Dương lập tức quỳ xuống: “Thần không dám!”

Phương Dục trưng ra uy nghiêm thiên tử: “Nói”

Văn Huỳnh Dương căng thẳng, chỉ lo một chữ nói sai liền mất mạng.”Thái tử...” Ông nuốt từng ngụm: “Thái tử trung hậu, nhân ái, có đại đức“. Ông vừa nói vừa lặng lẽ ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt hoàng thượng, cảm thấy không có gì dị thường mới dám tiếp tục.

Phương Dục nghe vậy mỉm cười thân thiết, vỗ về lưng ông nói: “Ngươi không cần sốt sắng, trẫm chỉ hỏi một chút”

Văn Huỳnh Dương không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói rằng: “Tha thứ thần nói thẳng, Thái tử khí độ so với Thành vương kém một chút, không có tài đức”

Phương Dục lúc này mới thoả mãn gật gù: “Nói được lắm.” Lời lẽ này khiến cho Văn Duỳnh Dương cảm thấy hồ đồ rồi, hoàng thượng đây là muốn làm gì, lẽ nào ngài ấy muốn thay đổi Thái tử sao? Nghĩ đến điểm này, Văn Duỳnh Dương lập tức biến sắc, có lẽ ông sẽ phải chạm qua bí mật hoàng gia.

Lời kế tiếp của hoàng thượng để hắn càng khiếp sợ hơn.

“Trẫm muốn ngươi bảo hộ thành vương đăng cơ”