Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 21: Biểu lộ




“Vương... Vương...” Tống Ứng Diêu căng thẳng nắm vạt áo Phương Đàn, không nói thành câu.

Phương Đàn bị bộ dạng bối rối của nàng chọc cười, Tống Ứng Diêu thẹn quá thành giận giơ tay đấm nhẹ vai nàng mấy cái.

Phương Đàn cười nói: “Hôm nay bản vương rất vui, hay là cho nàng xem Giang Thượng làm sao vẽ tranh.”

Tống Ứng Diêu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên trợn to hai mắt, chẳng lẽ Vương Gia chính là họa sĩ Giang Thượng? Trong thư phòng đâu còn ai khác, nàng không phải rồi, vậy chỉ có thể là Vương Gia.

Phương Đàn mang ra một tờ giấy, dùng thước chặn bên cạnh trấn trụ, tự mình nói “Năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, chỉ muốn làm những chuyện chấn động nhân gian, muốn khẳng định tài hoa của mình. Mà bản thân Thành vương đã quá vang dội, bản vương sợ cái tên Phương Đàn này sẽ bị người khác có ý đồ xấu, vì thế mới dùng kí danh, không nghĩ một bức tranh truyền ra ngoài liền bị nhiều người truy tìm.”

Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn kể đến bản thân bị mê hoặc, lại hỏi: “Vương Gia sau đó vì sao không vẽ?”

Phương Đàn cười nói: “Vương phủ lại không thiếu tiền, bản vương cần gì phải để cho người ta xoi mói bình phẩm tranh của mình.” Nàng nhỏ một chút nước vào nghiên mực, tay bắt đầu mài mực.

Tống Ứng Diêu nhân cơ hội từ trong lòng Phương Đàn đứng dậy, ngại ngùng không dám nhìn Phương Đàn, cần tay Phương Đàn nói “Để thần thiếp mài mực.” Gương mặt đỏ ửng phiêu diêu trong gió.

Phương Đàn sâu xa nhìn nàng cười gật đầu: “Được” thu hồi tay của mình, ngồi thẳng, nhìn chăm chú vào tờ giấy, trong đầu từng bước họa ra một bức tranh sơn thuỷ.

Chờ Tống Ứng Diêu mài mực xong, nàng cũng mường tượng xong bức tranh sắp vẽ, bắt đầu cầm bút lông, nhúng đầy mực nước tự tin một bút vẽ ra.

Thời gian dần qua, bức tranh nét vẽ ngày càng nhiều, bóng hình sơn thủy dần dần hiện ra, Tống Ứng Diêu một lát nhìn bức họa, một hồi nhìn Vương Gia, mang dáng vẻ Vương Gia thật lòng ghi khắc trong tim.

Hơn một nén nhang, một bức ( Tây hồ chơi thuyền đồ) đã hoàn thành. Phương Đàn đặt bút xuống, thở phì một hơi. Bên tai nghe được Tống Ứng Diêu hỏi: “Vương Gia không đề tên sao?”

Nàng lắc lắc đầu: “Hư danh lợi lộc chỉ là vật ngoại thân, người chết đâu thể mang theo, hà tất lưu ý làm gì?”

Tống Ứng Diêu không ý kiến gì, chỉ gật đầu, nàng tập trung nhìn ngắm bức tranh vừa vẽ xong trước mặt, trên trang giấy trắng vẽ ra một con đường nhỏ dẫn tới chiếc cầu xa xa, bên trong đình viện cạnh chiếc cầu còn có lãng khách trú mưa, Tống Ứng Diêu chưa từng đi Tây hồ, đây hẳn là một phần của chiếc cầu ấy. Ánh mắt chuyển qua nơi khác, chỉ thấy hai chiếc thuyền con lãng đãng trên mặt hồ, mặt hồ êm ả không gợn sông, thuyền con không biết trôi dạt về phương nào. Nét họa tuy đơn giản, thế nhưng chỉ vài nét đã vẽ ra được một bức tranh. Liền ngay cả đá sỏi bên hồ cũng có linh hồn, quả nhiên là tác phẩm của Giang Thượng. Chỉ là...”Vương Gia có phải là thiếu chút gì?” Nàng cất tiếng hỏi Phương Đàn.

“Còn thiếu đề từ.”

“Đúng”

Phương Đàn lại lần nữa cầm bút lên, chấm mực nước hỏi: “Muốn đề từ gì?”

Tống Ứng Diêu đôi môi khẽ mở, chậm rãi thì thầm:

*Một con thuyền nhỏ nhẹ trôi xuôi

Chở cả lòng ta lẫn lòng người

Dường như người vẫn không hay biết

Sao vẫn thờ ơ vẫn hững hờ*

(*đại loại là bài thơ này editor không biết edit ra làm sao nên đành phải hiểu đại khái ý nghĩa của bài thơ rồi tự mình viết ra một bài thơ khác có ý nghĩa tương tự như vậy, mong mọi người thông cảm.)

Tống Ứng Diêu sợ Phương Đàn nghe không rõ nên cố tình đọc chậm rãi từ từ: “Tâm duyệt quân hề quân không biết.” (câu này ý là trong lòng thương nhớ người ta mà người ta nào hay biết)

Ban đầu Phương Đàn không biết Tống Ứng Diêu đọc có ý gì, nàng đọc một câu Phương Đàn liền tả một câu, đợi đến khi Tống Ứng Diêu đọc câu: “Sơn có mộc hề mộc có cành.”(ý câu này là Trên núi có cây, trên cây có cành) Câu này khiến nội tậm Phương Đàn căng thẳng. Đầu bút dừng lại, chút nữa đã muốn rơi ra. Nàng lập tức lấy lại tinh thần, cổ tay linh xảo vẽ vời một cái, tránh được sai lầm.

Tống Ứng Diêu mỗi câu một chữ đọc ra đều khẩn trương nhìn vẻ mặt Vương Gia vẻ mặt, những biến hóa nhỏ bé như vậy đương nhiên không tránh được đôi mắt của Tống Ứng Diêu, nàng mỉm cười đọc tiếp.

Khi nàng đọc xong câu cuối cùng, trong lòng có phần cấp bách, chờ mong lại có chút sợ sệt mong chờ phản ứng của Vương Gia.

Không nghĩ tới Phương Đàn vừa viết xong đặt bút sang một bên, một mặt bình tĩnh hỏi Tống Ứng Diêu: “Thế nào?” Có vẻ như một chút cũng không hiểu ý tứ của Tống Ứng Diêu, cũng không hiểu ý nghĩa sâu sắc của bài thơ.

Tống Ứng Diêu không biết Phương Đàn biểu hiện như vậy là có ý gì, miễn cưỡng cười nói: “Vương Gia họa và viết tất nhiên là thiên hạ vô song.”

Phương Đàn được nàng khen ngợi nhưng lại không có vẻ gì đắc ý, nghĩ đến những câu thơ nàng vừa nghe, nhẹ gật đầu.

“Nếu không có chuyện gì, thần thiếp lui xuống trước.” Tống Ứng Diêu chật vật muốn rời khỏi chổ này, vội vã hành lễ nói. Sau khi được Phương Đàn chấp thuận xoay người liền muốn rời đi, mới vừa bước đến cửa chợt nghe phía sau lưng giọng Phương Đàn cất lên: “Buổi tối bản vương ghé phòng ngủ của nàng.”

“Thần thiếp chờ ngài.” Lời còn chưa dứt người đã biến mất không thấy bóng hình. Chỉ để lại Phương Đàn một mình ngồi trong thư phòng nhìn bức họa đờ ra.

Hồi lâu sau, Phương Đàn ngón tay thon dài vân vê bức tranh từ lâu chữ đã thẩm thấu vào tờ giấy bên trong tự nhủ: “Tống Ứng Diêu, bản vương nên làm sao đối với nàng đây?” Phương Đàn nhíu chặt mày, thờ dài một hơi.

Kẻ ngu ngốc đến mấy khi nghe Tống Ứng Diêu biểu lộ rõ ràng như thế cũng sẽ biết Tống Ứng Diêu có ý với mình, huống hồ Phương Đàn là người thông tuệ, chỉ vì nàng không biết trả lời như thế nào với Tống Ứng Diêu mà thôi. Cả hai trong một tháng không gặp đối phương, không chỉ có một mình Tống Ứng Diêu biết nhớ biết nhung. Tống Ứng Diêu chỉ biết là nàng vì chờ Phương Đàn trở về thường ngồi nương nhờ ánh nến đến tận khuya, nhưng lại không biết khi đó Phương Đàn vẫn đứng ở cửa sổ cách đó không xa, nhìn thấy đèn phòng ngủ tắt nàng mới an tâm rời đi. Nàng không biết hiện tại nàng đối với tình cảm của Tống Ứng Diêu nên làm sao, thế nhưng nàng sợ có một ngày Tống Ứng Diêu biết thân phận thật sữ của mình sẽ bất chấp mà xa cách mình. Nguyên lai vẫn tưởng rằng nàng đối với bất kỳ người nào đều sẽ không động tâm, không nghĩ rằng Tống Ứng Diêu xuất hiện càng làm rối loạn cuộc sống của nàng, khiến trái tim băng lãnh của nàng bắt đầu rung động. Nàng muốn giữ lại Tống Ứng Diêu, nhưng lại không biết làm sao để giữ, cũng đành áp dụng biện pháp né tránh Ứng Diêu.

Về phần tại sao nàng dám nói với Tống Ứng Diêu rằng buổi tối muốn ghé phòng ngủ, đại khái là ma sai quỷ khiến đi.

Sau khi Tống Ứng Diêu từ thư phòng về phòng ngủ của mình, cố gắng để lòng an tĩnh chốc lát, nghĩ đến chuyện Vương Gia tuy rằng không có câu trả lời chắc chắn cho nàng, nhưng Vương gia cũng không có ý từ chối, cái kia chính là nàng vẫn còn có cơ hội, liền ở trong lòng liên tục tự an ủi chính mình “Vương Gia chỉ là chưa nhận ra mà thôi, nàng còn có cơ hội!” Hơn nữa Vương Gia nói buổi tối muốn đến chổ nàng ngủ, vừa vặn đây là cơ hội, Tống Ứng Diêu cắn môi hạ quyết tâm, vì giữ lại Vương Gia, rụt rè cái gì bây giờ nàng không thèm nữa!