Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ Ngươi

Chương 20: Chạy thoát




Nhược Ảnh mặt méo xệch nhìn Lăng Thiên Hạo. Nàng phải làm sao đây a.

"Ngài muốn gì?" Nàng cao ngạo nói, không thể để cho hắn biết nàng đang sợ được. Mà Tên này muốn làm gì đây hả. Có phải muốn chém đầu nàng không? Như vậy rất xấu nha, tên ác độc, vô nhân tính, tên thối tha rác rưởi...

"Ngươi tự nghĩ xem, vô lễ với bổn vương, dám mắng bổn vương. Bổn vương nên làm thế nào. Hửm?" Lăng Thiên Hạo cười gian xảo nhìn sắc mặt Nhược Ảnh. Tên này cư nhiên không sợ hắn. Còn nên xử thế nào thì... Hắn thật sự chưa nghĩ ra. Chỉ nổi hứng muốn hù dọa tên này một chút. Lần này hắn không thể nào bỏ qua được, chuyện hắn hôn một nam nhân nếu đồn ra ngoài danh tiếng tam vương gia ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã... Của hắn còn đâu chứ. Θ_Θ

Nhạc Ngọc cùng Sở Kỳ đứng một bên không quan tâm. Nhạc Ngọc nàng muốn quan tâm cũng không biết làm thế nào? Chủ tử lần này người gây họa người nên gánh đi. Còn Sở Kỳ hắn cũng không nên lo quá nhiều, gia của hắn muốn làm thế nào hắn mặc kệ, hắn cũng không thể quản được. Xem như tên công tử đó xui xẻo gặp phải tam vương gia nhà hắn. (cái này phải coi lại)

"A, có đĩa bay" nàng đưa tay chỉ lên trời, vẫn là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Nhưng tên này cư nhiên đứng yên như tượng không bị nàng lừa.

Lăng Thiên Hạo liếc mắt khinh bỉ, cũng không nghĩ xem tam vương gia hắn là ai lại dễ bị trò con nít này lừa chứ. Nhưng mà đĩa bay là gì? Không biết tên này nói ngôn ngữ gì nữa?

"Ngài..." Nhược Ảnh nàng lần này chết chắc rồi. Tên này đúng là bám di như đỉa mà. Tên Lăng tự kỉ này dựa theo bước đi của hắn nàng cũng biết võ công hắn không phải tầm thường. Nàng đấu chắc là không lại hắn rồi. Không biết thương hoa tiếc ngọc mà, lại ăn hiếp nữ nhi yếu đuối như nàng -_-;;

"Aaaa..." Tiếng hét không ai khác là tam vương gia của chúng ta. Tiểu tử này lại thừa lúc hắn không phòng bị mà đạp vào chân hắn.

Sở Kỳ cũng bất ngờ nhưng cũng không kịp nữa. Tốc độ của tên này cũng thật nhanh mới đây đã biến mất.

"ĐỪNG ĐỂ BỔN VƯƠNG GẶP LẠI NGƯƠI"

Nhược Ảnh kéo Nhạc Ngọc chạy đi vẫn nghe được thanh âm của Lăng Thiên Hạo. Hắn cứ an tâm sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa. Sau này nàng phải tránh xa hắn càng xa càng tốt. Nàng không tin hắn có thể tìm ra mình.

"Ngươi có thể tìm được ta, bà cô ta lấy ngươi" Nhược Ảnh cười đắc ý nói. 

-------

Thiên Nguyệt ở tửu lâu, luôn cảm thấy có điều gì đó không tốt thì phải. Chu Tước cũng giải quyết xong chuyện quay về. Kể cho Thiên Nguyệt nghe chuyện Nhược Ảnh đi chơi cùng Nhạc Ngọc. Chu Tước thật lo lắng cho Nhạc Ngọc nha.

"Chu Tước nói thử xem họ có thể đi đâu?" Thiên Nguyệt xoa cằm hỏi Chu Tước. Có khi nào Nhược Ảnh bị bắt cóc không, nhưng không thể đâu. Bắt nàng ta về chỉ thêm tốn cơm tốn gạo thôi. Chắc chắn là đi náo loạn ở đâu rồi.

"Chu Tước không biết nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì" Chu Tước lắc đầu nói. Nhạc Ngọc tỷ muội tốt phải toàn mạng trở về đó nha.

"Chu Tước ngươi và Nhạc Ngọc tình cảm rất tốt?" Thiên Nguyệt thuận miệng hỏi. 

"Chu Tước và Nhạc Ngọc từ nhỏ ở cùng thôn, cha mẹ đều không may bị nhiễm dịch bệnh mà chết, nên nương tựa nhau mà sống" Chu Tước kể lại. Nàng còn nhớ khoảng thời gian đó rất gian khổ, bị người ta chà đạp ức hiếp, không ngày nào được ăn no. Cũng may là nàng gặp được chủ tử mà nàng mới có đc cuộc sống tốt như ngày hôm nay. Bề ngoài chủ tử nàng vô cùng lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng thật ra lại rất quan tâm, tấm lòng vô cùng lương thiện.

"Ừm" Chu Tước và Nhạc Ngọc cũng giống như hai nàng vậy, không cha không mẹ nương tựa nhau mà sống, thường bị những đứa trẻ trong viện mồ côi bắt nạt. Hai nàng từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã không muốn ở đó nữa. Không ngờ lại đi đến con đường phải làm trộm. Hai nàng thường đấu khẩu nói lời độc địa nhưng thật ra rất quan tâm nha, xem nhau như tỷ muội ruột thịt. Hai nàng lại không ngờ có một ngày lại xuyên không đến đây, thật sự không còn cách nào trở về sao? Chẳng lẽ có liên quan đến...