Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 73: Dịu dàng




Sau khi tắm xong, Hạ Thiên nằm ở trên giường, vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, nếu hắn thật sự thích mình thì nàng có nên suy xét một chút hay không?

Người này, không hoa tâm, thê thiếp cũng chưa có, thậm chí còn bị người ta nghi ngờ là đoạn tụ, chắc hắn cũng sẽ không năm thê bảy thiếp như những người khác chứ? Ở cùng một chỗ với hắn cũng không có gì là không tốt.

Ở cái nơi lạ nước lạ cái này, có hoàng tử là chỗ dựa vững chắc, không phải lo ăn lo mặc, như vậy không phải là rất tốt sao?

Đột nhiên, bóng dáng của một người nào đó vụt qua trong tâm trí, Hạ Thiên ngẩn ra, sợ tới mức lập tức bò lên giường, nàng làm sao lại có thể nhớ tới đại thúc chứ?

Đại thúc thối tha suốt ngày chỉ biết khi dễ nàng, nào có đối xử tốt với nàng được bằng một nửa của Ân Dã Thần?

Đúng rồi, đêm nay cũng không biết hắn bị làm sao, sắc mặt lại khó coi như vậy, hình như là sau khi biết tên của mình là Hướng Linh Lung, sắc mặt của hắn liền trắng bệch, giống như, đây là một chuyện mà hắn rất khó để có thể tiếp nhận được vậy?

Hướng Linh Lung. . . .Cái tên này có phải là của một người nào khác hay không?

Nàng nhíu mi, suy nghĩ sâu xa, Ân Dã Thần vì cái gì lại nhất định muốn đổi tên của nàng thành Hướng Linh Lung? Trong này, có thể có âm mưu gì hay không?

Nhưng mà cũng không thể nào đâu, Ân Dã Thần quả thực là đối xử với nàng rất tốt, nếu hắn muốn làm hại mình thì đã sớm ra tay, huống chi đến bây giờ bọn họ còn chưa có chuyện gì, huống chi hắn là một hoàng tử, nếu thật sự thấy mình không vừa mắt, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp sai người giết nàng thôi!

Nàng cười cười, lui vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hương vị nhàn nhạt, ừm, hương vị của sự thật, chăn rất ấm, giường rất lớn. . . . .

Ngôn Hoan, Ngôn Hoan, nếu cậu biết được, chắc chắn sẽ rất cao hứng, không ngờ rằng ở nơi này lại có một người đối xử tốt với mình như vậy, đúng không?

“Cạch cạch. . . .” Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm đen yên tĩnh.

“Ai vậy?” Hạ Thiên nhìn sắc trời, đã muộn thế này, là ai tới tìm nàng?

“Linh Lung, là ta, đã ngủ rồi sao?” Giọng nói lạnh lẽo của Ân Dã Thần từ ngoài cửa vang lên.

Hạ Thiên vội vàng đứng dậy mở cửa: “Tam ca, đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?”

Ân Dã Thần từ ngoài cửa bước vào, sau lưng hắn khoác lên một tầng ánh trăng màu bạc, khiến cho thân hình của hắn trở nên vô cùng cao lớn.

“Ta đến xem vết thương của ngươi!” Hắn có ý bảo nàng trở về giường nằm, trong tay cầm một lọ Kim Sang dược.

“A!” Hạ Thiên đỏ mặt, lúc này mới nhớ tới bả vai bầm tím của mình: “Như vậy. . . .không được tốt lắm!”

Nam nữ thụ thụ bất thân nha, huống chi còn là bả vai.

Ân Dã Thần hơi nhíu mày, không phải hỏi nàng, mà là nói với nàng: “Linh Lung là đang muốn đợi ta tự mình động thủ sao?”

“. . . . .” Khóe miệng Hạ Thiên hơi giương lên, ngoan ngoãn trở lại trên giường, nằm úp mặt xuống.

Ân Dã Thần hài lòng, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cởi áo của nàng, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, phảng phất, hô hấp của hắn ngừng lại, rất nhanh liền khôi phục bình thường, hắn khẽ nâng tay đặt lên trên vết thương bầm tím, nhẹ nhàng vuốt ve: “Rất đau sao?”

Hắn hỏi, giọng nói khàn khàn mà ôn nhu.

“Không đau.” Giọng nói rầm rì của Hạ Thiên từ trong gối truyền đến, một mảng đỏ hồng trên mặt kéo dài đến tận mang tai.

Tay của hắn man mát lành lạnh, lại dường như có một ngọn lửa nóng, những nơi bàn tay của hắn lướt qua đều giống như đang bị thiêu đốt.

“Thật xin lỗi, ta không nên để cho ngươi đi lên đài!” Hắn nói, giọng nói rất nhỏ, tuy là một lời giải thích, nhưng bởi vì giọng nói quá nhỏ nên nghe không ra được lời xin lỗi.

“Ách. . . .Không liên quan đến ngươi. . . . .” Hạ Thiên run rẩy, trong lòng khổ sở nói, Tam ca, ngươi muốn bôi thuốc thì làm nhanh lên, đừng sờ soạng nữa, đậu hũ của cô nãi nãi ta đã bị ngươi ăn sạch hết rồi!

May mà Ân Dã Thần giống như là nghe thấy tiếng lòng của nàng, hắn cầm lọ thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương bầm tím ở trên vai: “Nhưng mà Linh Lung, ta nghĩ, ít ra ngươi cũng phải làm một bài thơ, kết quả ngươi lại. . . .”