Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)




(*) : ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn… hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta.

Ân Dã Thần không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, nhưng nhìn ánh mắt của hai người có chút không thích hợp, chỉ là hắn không quan tâm lắm, vì thế, hắn tùy tiện dặn dò Ân Tử Dương vài câu rồi rời đi.

Hắn vừa mới đi khỏi, Hạ Thiên lập tức kéo tay Ân Tử Dương, hai người trốn ở trong bụi cây, thì thầm to nhỏ.

“Ngươi đã nói cho tam ca biết ngươi gặp ta như thế nào chưa?”

“Có, ta nói mình mua một chút đồ linh tinh, tam ca không hỏi là mua thứ gì. . . .”

“Nói vậy, hắn vẫn không biết là ngươi mời thần y ta đến để trị bệnh “bất lực” của hắn sao?”

“Không biết.”

“Tốt tốt, nhớ tiếp tục giữ bí mật, còn nữa, ta nói này Tử Dương, lời ngươi nói lúc trước, ngươi còn nhớ rõ không?”

“Nói cái gì?”

“Ngươi nói, chỉ cần ta trị khỏi bệnh cho Tam ca của ngươi, khiến cho hắn có thể yêu thích nữ nhân, sau khi xong chuyện, ngươi sẽ đưa cho ta mười vạn hoàng kim. . . .”

“Dĩ nhiên là nhớ rõ, bây giờ ngươi có cách chữa rồi sao?”

“Haha. . . . .Ngươi chuẩn bị đủ mười vạn hoàng kim của ngươi đi. . . . .”

Hạ Thiên cười đắc ý, muốn cho một nam nhân thích nữ nhân không phải là rất đơn giản sao? Huống chi, cái Ân Tử Dương muốn là khiến cho tam ca hắn thích thân thể của nữ nhân, chứ không phải là yêu.

Thân thể nha, điều kiện tiên quyết để tiếp xúc thân thể là XXOO, muốn để một nam nhân XXOO với một nữ nhân? Quá đơn giản, bỏ một chút dược, chỉ sợ bọn họ XXOO đến không thể dậy nổi mà thôi. Lại nói, ở cổ đại này, khắp nơi đều có xuân dược nha.

*

Bên cạnh hồ nước nóng, một màn sương mông lung mờ ảo đang chậm rãi dâng lên, Hạ Thiên nằm ở bên trong hồ nước, thoải mái híp mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp bao bọc toàn thân.

Ân Dã Thần đối xử với nàng rất tốt, không chỉ an bài cho nàng một chỗ ở tuyệt vời, lại còn mỗi ngày đều tới chỗ này để thăm nàng, hắn cho nàng cuộc sống giống như một thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Là cảm giác Ân Dã Thần đối với nàng kỳ lạ, hay là Lê viện này kỳ lạ? Nàng cũng không rõ, nhưng nàng cảm thấy hình như đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn.

“Tiểu thư, người tắm xong rồi sao?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của nha hoàn Tiểu Thanh.

Hạ Thiên hoảng hốt, lúc này nàng mới sực nhớ ra, nha hoàn này là do Ân Dã Thần phái tới để hầu hạ nàng, ngoài Tiểu Thanh ra, ở Lê viện còn có trên dưới hơn hai mươi hạ nhân, tất cả đều xem nàng như nữ chủ nhân ở Lê viện mà hầu hạ, khiến cho đôi khi Hạ Thiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Tắm xong rồi.” Nàng cao giọng đáp: “Sao vậy?”

“Tam hoàng tử đến rồi, ngài đang ở trước viện chờ người đã lâu.” Tiểu Thanh cung kính đáp.

“Hắn đến đây?” Hạ Thiên vội vàng bước ra khỏi hồ nước nóng, mất vài động tác để mặc quần áo, quần áo này là do chính nàng cải tiến, tuy không giống lắm so với quần áo của triều đại này, nhưng ăn mặc cũng không cần phải phức tạp như vậy, không cần phải mặc hết lớp này đến lớp khác, rất phiền toái.

“Ta lập tức tới ngay.” Nàng chỉnh sửa lại một chút, sau đó vội vàng đi ra trước viện.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ăn ở nhà người khác, đương nhiên đối với người đó cũng phải có chút khách sáo, không thể để cho người ta đợi quá lâu, Hạ Thiên nhanh chóng đi đến trước viện.

Đi tới trước viện, vừa mới bước vào đại sảnh thì đã nhìn thấy Ân Dã Thần đang ngồi một mình thưởng thức trà, nha hoàn hạ nhân đứng cách hắn không xa, tất cả đều lặng im không dám lên tiếng, nơi nào có hắn, dường như đến ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên rất lạnh.

Hạ Thiên hít vào một hơi thật sâu, thầm than thở, thật áp lực a.