Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 111: Trước thời hạn




“Vương gia! Vương gia! Có việc lớn, không xong rồi!”

Mạc quản gia vội vàng tiến vào thư phòng. Trong thư phòng, Ân Tịch Ly đang ngồi viết gì đó, nhìn thấy Mạc quản gia vội vã chạy vào, hắn giương mắt lên nhìn, cau mày hỏi: “Lão Mạc, có chuyện gì mà gấp như vậy?”

Mạc quản gia lau mồ hôi: “Vừa rồi trên đường trở về, lão nô nhìn thấy một người ăn mặc quái dị ở trong thành, hắn đi thẳng một đường vào hoàng cung, lão hỏi thăm một chút mới biết được, thì ra đó là mấy người của Hoằng Việt quốc.”

“Sứ giả của Hoằng Việt quốc tới đây?” Ân Tịch Ly cau mày đứng dậy: “Không đúng, mấy ngày gần đây cũng không nhận được tin tức gì từ sứ giả Hoằng Việt quốc, bọn họ làm sao có thể đột nhiên mà đến được?”

“Sứ giả này còn mang theo một đống bảo vật quý giá, lão nô cũng cảm thấy thật kỳ quái cho nên đi theo xem xem một chút, nhờ vậy mới biết được, bọn họ từ Hoằng Việt tới đây để đưa sính lễ, hơn nữa bọn họ còn nói, muốn đem chuyện hôn sự này tổ chức trước thời hạn, chính là ba ngày sau!”

“Cái gì?” Đôi mắt đen như mực của Ân Tịch Ly bỗng nhiên trầm xuống, bên trong thư phòng, cuồng phong hắc ám mơ hồ tích tụ: “Tổ chức hôn sự trước thời hạn? Ta phải lập tức vào cung gặp hoàng thượng!”

Mạc quản gia lắc đầu, thở dài một tiếng: “Vô dụng thôi, Vương gia, ngài biết đấy, hoàng thượng đã biết ngài tìm được Hướng Linh Lung rồi, bởi vì không muốn xảy ra thêm nhiều rắc rối nữa, vốn dĩ hoàng thượng cũng đã có ý định như vậy, chẳng qua là luôn bị ngài trì hoãn, bây giờ nhân dịp sứ giả của Hoằng Việt quốc tới chơi, hoàng thượng cũng đã đem chuyện này tiến hành luôn rồi.”

Ân Tịch Ly cười lạnh: “Hay cho một cái Hoằng Việt quốc, lần này ta sẽ không để cho bọn họ phách lối nữa đâu!”

“Nhưng mà Vương gia, vẫn chưa tìm được Hạ cô nương, hiện giờ, ba ngày nữa là phải thành hôn rồi, lão nô lo lắng. . . . . .”

“Không, Hạ Thiên sẽ không gả!” Ân Tịch Ly chắp tay sau lưng, áo bào màu lam rũ xuống, kéo theo một đường cong lạnh đến thấu xương: “Trong phủ Tam hoàng tử chẳng phải là có một Hướng Linh Lung thật sự hay sao? Có nàng ta ở đây thì tại sao Hạ Thiên phải gả?”

Ánh mắt của Mạc quản gia bỗng trở nên sáng ngời, một tia sáng chợt lóe lên: “Vương gia, nói vậy, sứ giả Hoằng Việt quốc tới đây, cũng coi như là đã giúp chúng ta một cái ân tình to lớn, không phải là ngài vẫn luôn hoài nghi việc mất tích của Hạ cô nương là do Hướng Linh Lung giở trò quỷ hay sao? Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa là phải thành thân, Hướng Linh Lung nhất định sẽ không dự liệu kịp, bởi vậy, chắc chắn nàng ta sẽ tìm biện pháp đổi trắng thay đen, biến Hạ cô nương thành nàng ta, sau đó gả sang Hoằng Việt quốc, nói vậy, chẳng phải là Hạ cô nương ắt sẽ xuất hiện rồi sao?”

“Không sai!” Ân Tịch Ly lạnh lùng nói: “Lần này, bổn vương muốn nhìn thử xem, ả Hướng Linh Lung đó sẽ một tay che trời như thế nào mà lại đem nha đầu kia giấu kỹ như vậy!”

Không nằm ngoài dự đoán của Ân Tịch Ly, Hướng Linh Lung quả thực là không hề biết hoàng thượng sẽ hạ chỉ như vậy, vì thế, ba ngày sau, ả nhất định phải đi theo đoàn sứ giả của Hoằng Việt và sứ giả của Vũ Trinh vương triều để trở về Hoằng Việt quốc.

Ba ngày! Thời gian chỉ có ba ngày!

Trong lòng Hướng Linh Lung rối loạn không ngừng, ả đang suy nghĩ không biết phải nên lừa gạt Hạ Thiên như thế nào để đổi trắng thay đen, mà lúc này, Hạ Thiên lại đang nằm ở trong tay ả, nếu thật sự muốn tráo thì cũng có thể dễ dàng qua mắt được mọi người, nhưng mà lại không giấu được Ân Dã Thần.

Nếu để cho Hạ Thiên gả thay, như vậy Ân Dã Thần sẽ biết, mấy ngày nay, Hạ Thiên vẫn ở trong tay mình, thể nào rồi hắn cũng sẽ biết mình lừa gạt hắn, nếu như Ân Dã Thần biết được, với tính khí của hắn thì. . . . . .

Hướng Linh Lung quả thực không dám tưởng tượng nếu như Ân Dã Thần biết được chuyện này thì sẽ ra sao, bây giờ ả phải nghĩ biện pháp để có thể khiến cho Hạ Thiên gả thay mình mà cũng không để cho Ân Dã Thần phát hiện được.

Nghĩ vậy, Hướng Linh Lung do dự một lát, nhìn sắc trời, bây giờ vẫn còn chưa tối hẳn, Thần sẽ không trở về sớm như vậy, trước tiên là mình nên đi xem nữ nhân kia như thế nào rồi.

Hướng Linh Lung đứng dậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo, nói với hạ nhân là mình ra ngoài đi dạo, sau đó liền rời khỏi phủ Tam hoàng tử, bởi vì trong lòng đang lo lắng cho nên ả không hề phát hiện, sau khi ả vừa rời đi thì có hai bóng đen vụt qua nhanh như chớp.

Lúc này, Hạ Thiên vẫn đang tìm cách để thoát khỏi căn phòng u ám này.

Nàng cảm thấy võ công của gã áo đen đó có vẻ không kém, đối với Hạ Thiên mà nói, thật sự là không dễ dàng để thoát khỏi đây, cho nên sau khi nàng cắt đứt sợi dây thừng thì vẫn cứ im lặng, giả vờ như mình vẫn còn đang bị trói chặt, nàng đang suy nghĩ biện pháp để vượt qua cửa ải gã áo đen kia.

Mà hiện tại nàng cũng không biết, bởi vì sứ giả Hoằng Việt quốc đến gây trở ngại, cho nên hoàng thượng đã hạ lệnh hôn sự sẽ được cử hành sau ba ngày, cho nên nàng vẫn chỉ một lòng suy nghĩ làm thế nào để ra khỏi nơi này.

“A, nhiều ngày không gặp, sắc mặt của ngươi thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên giữa mật thất tối tăm và u ám, mi tâm của Hạ Thiên khẽ run lên, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thẳng vào bóng hình xinh đẹp đang tiến vào trong mật thất, người đó, chính là Hướng Linh Lung.

Còn tưởng rằng nửa tháng nay nàng ta không xuất hiện để tra tấn mình là vì muốn đợi đến khi xuất giá thì mới chịu ló mặt, không ngờ chưa qua được bao lâu thì đã phải gặp lại nàng ta, thật là. . . . . thật là khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy chán ghét! Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng đột nhiên lại có chút oán trách cha mẹ đã sinh ra rồi vứt bỏ mình, bọn họ sinh ra mình giống ai không giống, sao lại cố tình giống một cái nữ nhân khiến cho người ta căm ghét như vậy chứ?

Hạ Thiên không khỏi cảm thấy chán ghét khuôn mặt của mình, không biết ở cổ đại này có bệnh viện chỉnh hình hay không, nếu như có thể, nhất định nàng sẽ đi phẫu thuật thành một khuôn mặt khác. . . . . Không! Nàng nhất định sẽ bắt Hướng Linh Lung đi thay một khuôn mặt khác!

Hạ Thiên không thèm để ý, liếc mắt nhìn ả ta một cái, hờ hững nói: “Nhờ phúc của đại tiểu thư, nhìn đến bộ dạng của ngươi cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét rồi, vậy nên ta cũng đâu còn tâm trạng để có thể tự bạc đãi mình được nữa, dĩ nhiên là phải tốt lên nhiều thôi!”

Sắc mặt của Hướng Linh Lung trở nên tức giận, ánh mắt phẫn hận nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói như vậy với bản tiểu thư sao?”

“Ồ, thật ngại quá, ta nói sai rồi, bộ dạng của đại tiểu thư ngươi không phải là rất chán ghét, mà là. . . . . vô cùng hung ác!” Giọng nói của Hạ Thiên đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Ngươi. . . . . . Tiện nhân!” Sắc mặt của Hướng Linh Lung xanh mét, vung tay lên định tát Hạ Thiên.

Nhưng ả lại không ngờ Hạ Thiên đã sớm cắt đứt dây thừng, ả vừa vung tay, Hạ Thiên bỗng nhiên nhảy dựng lên, kịp thời bắt được tay ả, khẽ bóp mạnh, cả người xông lên phía trước, Hướng Linh Lung đâu ngờ Hạ Thiên đã được tự do, vậy nên ả tiến đến rất gần, Hạ Thiên bổ nhào vào ả như vậy, khiến cho toàn thân của Hướng Linh Lung té gục trên mặt đất, sau đó bị Hạ Thiên cưỡi ở bên trên.

“Này thì ngươi dám đánh ta à! Này thì cho ngươi dám đánh ta này!” Hạ Thiên vô cùng đắc ý, bây giờ nàng cũng không quan tâm gã áo đen có phát hiện được hay không, nàng chỉ muốn trút hết cơn tức giận của mình, vung tay đấm hết lần này đến lần khác, không quan tâm Hướng Linh Lung có phải là phụ nữ hay không, cũng không quan tâm khuôn mặt của ả và khuôn mặt của mình giống nhau như hai giọt nước. Nàng chỉ muốn đánh! Đánh cho khuôn mặt đó sưng thành đầu heo hay là đầu dê gì cũng được! Để xem, như vậy thì còn ai dám nói nàng và cái ả nữ nhân ghê tởm này giống nhau như đúc nữa không?

Dã thú bị nhốt hơn nửa tháng cũng sẽ phát điên, huống chi Hạ Thiên cũng không phải là người lương thiện gì, nàng hung hăng đánh một hơi hơn năm mươi quyền, đánh đến khi khuôn mặt của Hướng Linh Lung sưng phù thành màu tím xanh, sau đó ả ta lại được gã áo đen cứu.

Hạ Thiên không biết võ công, gã áo đen cũng là một tên giỏi võ, hắn trói Hạ Thiên hai ba vòng, sau đó hung hăng đẩy nàng ngã xuống đất, đỡ Hướng Linh Lung đứng dậy.

“Phụt. . . . . .” Hạ Thiên từ trên mặt đất đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng cảm thấy thật con mẹ nó sảng khoái, thì ra đánh người cũng là một chuyện dễ ghiền như vậy, sớm biết gã áo đen quay về sớm thế này thì nàng đã tranh thủ đánh thêm mấy quyền nữa rồi.

Hướng Linh Lung sợ hãi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi. . . .Ngươi. . . . Ngươi dám đánh ta. . . . Ngươi dám đánh ta! ! !”

Bởi vì mặt mũi bị đánh bầm dập nên mỗi câu ả nói đều trở nên mơ hồ, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ ở trong đó: “Tiện nhân . . . . Ta muốn giết ngươi ——!”

Ả ta hoàn toàn phát điên, từ nhỏ đến lớn, bản thân mình chưa bao giờ trở nên chật vật như vậy, lần đầu tiên có cảm giác bị người khác sỉ nhục, khiến cho ả thật sự muốn giết tiện nhân này! Nhất định phải giết tiện nhân này!

“Tiểu thư, tuyệt đối không thể!” Gã áo đen vội vàng ngăn cản, nói vào tai ả mấy câu.

Từ trong cơn giận dữ, rốt cuộc Hướng Linh Lung cũng bình tĩnh trở lại, đúng rồi, tiện nhân Hạ Thiên này vẫn chưa thể chết được, ngày thành thân sắp đến, nếu để nàng ta chết thì hôn sự này ả nhất định phải có mặt rồi!

Nàng ta vẫn không thể chết được, vẫn không thể chết được. . . . . Nhưng, ả thật sự muốn khiến cho nàng ta sống không bằng chết!

Ả lấy ra một viên thuốc đưa cho gã áo đen: “Cho nàng ta ăn đi!”

Gã áo đen nhận viên thuốc, đi đến bên cạnh Hạ Thiên.

Hạ Thiên kinh hãi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Hừ, ăn cái gì à? Rất nhanh rồi ngươi sẽ biết thôi!” Hướng Linh Lung nở một nụ cười âm độc, trong nụ cười phát ra một loại vui sướng vì sắp sửa được báo thù!

“Ngươi. . . .ngươi đừng đến đây. . . . .” Trông thấy gã áo đen đang từ từ đi tới, Hạ Thiên vội vã lui về phía sau, mở miệng nói: “Hỗn đản! Ngươi không phải là nam nhân sao? Sao lại giúp cái nữ nhân ghê tởm kia khi dễ một nữ tử yếu đuối! Ngươi thật con mẹ nó không phải là người!”

Lui đến khi không còn đường để lui nữa, Hạ Thiên chỉ còn biết mở miệng đả kích, nhưng mà gã áo đen kia căn bản là vẫn thờ ơ.

Hạ Thiên hoảng sợ, vội vàng vơ lấy một cây gậy ở bên cạnh, hung hăng đập về phía tên áo đen đang đi tới, thế nhưng nàng vừa động, tốc độ của gã áo đen đó so với nàng còn nhanh hơn!

Tốc độ của hắn nhanh hơn gấp bội, thoáng một cái đã đứng ở trước mặt nàng, Hạ Thiên chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, một sức lực to lớn bóp chặt cằm nàng, sau đó hắn nhét viên thuốc vào trong miệng nàng.

Hạ Thiên vội vàng dùng đầu lưỡi chặn viên thuốc kia lại, thế nhưng viên thuốc này vừa tiếp xúc với nước bọt liền tan ra, đầu lưỡi của nàng vừa chạm tới, viên thuốc đã hóa thành một luồng nước, trượt vào bên trong cổ họng của nàng.

Sau đó, thân thể nàng nóng lên, tay chân như muốn nhũn ra, toàn thân đều cảm thấy khô nóng bất an.

Đây là. . . . . Sắc mặt của Hạ Thiên đột nhiên trắng bệch, chưa từng thấy heo thì cũng đã ăn qua thịt heo, trong nháy mắt, nàng đã hiểu rõ, đây có lẽ là một loại xuân dược nào đó.

Quả nhiên, nàng nghe thấy Hướng Linh Lung nói: “Nữ tử này giao cho cho ngươi, ngươi muốn chơi đùa thế nào cũng được, chỉ cần đừng để cho nàng ta chết, sau đó hãy đem nàng ta đến kỹ viện, ba ngày sau ta và Thần sẽ xuất hiện tại kỹ viện, đem tiện nhân này ném lên kiệu hoa, đợi đến khi qua Hoằng Việt quốc rồi thì sẽ không còn ai phát hiện chuyện này đâu!”

Ả đã tính toán một cách chu toàn, để cho Hạ Thiên xuất hiện tại lầu xanh, sau đó đưa ra tin tức khiến cho Ân Dã Thần biết Hạ Thiên đang ở đó, khi đó, hai người bọn họ sẽ chạy tới cứu người.