Oanh Nhi dẫn bọn họ về nhà nàng, trong nhà còn có mẫu thân nắng Tô thị, lúc này Tô thị còn đang nấu cơm trưa, thấy sự xuất hiện của hai người có chút kinh ngạc. "Các người là?" "Nương, tỷ tỷ là người ta đã nhắc đến đã giúp ta mua hoa còn cho ta bạc, vị đại ca bên cạnh là phu quân của tỷ tỷ." Oanh Nhi thay bọn họ giới thiệu, giọng nói vô cùng thánh thót. “Thì ra là ân nhân, mới vào." Tô thị nhiệt tình phá trả rót nước mới họ Oanh Nhi đã thay mẫu thân nàng nau com. "Lần trước nghe Oanh Nhi nói nhờ có cô nương cho bạc mới có bạc mua thuốc cho ta, thật sự là cảm ơn có nướng." Giọng nói của Tô thị muộn phản cảm kϊƈɦ lần đó nàng tưởng sẽ không qua khỏi, trong nhà thiều bạc chỉ đủ bạc khám bệnh không đủ để mua thuốc, chỉ khổ cho Oanh Nhi, ngày ngày hải hoa đi bản nhưng cũng không được mấy đồng, cũng may gặp được ân nhân ra tay giúp đỡ nếu không sợ là nàng đã sớm không còn ngồi đây. "Chuyện nhỏ thôi không đáng nhắc đến." Hoàng
Ngọc Nhi xua tay cười hắc hắc lại quên mất cánh tay bị thương nên bị đau hô lên, "A" "Tay bị thương thì đừng quơ loạn." Mạc Thanh Hàn thấy nàng sơ ý như vậy không nhịn được nhíu mày nhắc nhở. "Hắc, ta nhất thời quên mất, đa tạ phu quân nhắc nhờ" Nghe nàng thốt ra hai từ phu quân tim của Mạc
Thanh Hàn có chút đập nhanh,
Lúc này Oanh Nhi đã nấu cơm xong, Tô thị ngượng ngùng mời hai người ăn cơm, đồ ăn cũng không có gì nhiều ngoài chút rau dưa cùng cháo cả, Hoàng Ngọc Nhi ở hiện đại ăn khổ cũng quen rồi nên ăn mấy thứ này cũng rất ngon miệng, nàng nghĩ nam nhân bên cạnh ăn sẽ không quen vậy nhìn hắn ăn cũng rất bình thường.
Tô thị thấy hai người ăn uống ngon miệng cũng an tâm, lúc đầu nhìn hai người này nàng cũng biết không phủ cũng quý khẳng định không quen ăn đổ binh phẩm nhưng không ngờ bọn họ lại có thể ăn được. Phải rồi, đại tàu, nơi này lối đi quanh co, bọn ta lại không tìm được đường ra lát nữa có thể nhờ Oanh Nhi dân bọn ta ra không?" Hoàng Ngọc Nhi húp xong miếng chảo cuối cùng ngắng đầu lên hòi. "Được thì được nhưng phải đợi sáng mai các người mới đi được." Tô thị có chút khó xử nói. “Tại sao?" Hoàng Ngọc Nhi có chút khó hiểu. “Là thế này, chỗ này ra vào có quy định, muốn ra phải đúng canh giờ, giờ mão là giờ ra giờ dậu mới được vào."
Nghe vậy không chỉ có Hoàng Ngọc Nhi kinh ngạc mà Mạc Thanh Hàn cũng có chút kinh nghi, theo hắn quan sát địa hình nơi đây có chút phức tạp, nhìn thì bình thường nhưng thật ra giống như một mê cung, "Đại tẩu ở đây quy định canh giờ sao?" Nếu không sao ra vào lại phải đúng canh giờ. "Đúng vậy, mọi quy định ở đây đều do thần rừng đặt ra, ai làm sai đều bị thần rừng phạt hoặc bị giết chết, năm ngoái hài từ nhà Đại Ngưu đột nhiên phát sốt hắn muốn ra ngoài tìm đại phu nhưng lúc đó là giờ dậu không được phép ra vào, hắn vì lo lắng cho hải từ mới liều chạy ra ngoài nhưng chưa ra được đã bị thần rừng giết chết, hai chân bị chặt đứt, tim thì bị moi ra." Tô thị nói xong lại có chút sợ hãi, lần đó Đại Ngưu bị chết rất thê thảm, cả làng nhìn mà hoàng sợ, ám ảnh mấy tháng không dám ra ngoài, sau vì trong nhà thiếu lương thực không còn cách nào khác mới đè nén nỗi sợ ra ngoài. "Đại tầu, người chắc là thần rừng làm chứ? Không phải là con người làm sao, trêи đời này làm sao tốn tại thần rừng. “Phải nha, không sai được, mấy năm nay thần rừng luôn che chở chúng ta giúp nam nhân chúng ta có việc làm, nhà nào có nam nhân đều được thần rừng đưa đi làm, mỗi tháng được mười lượng bạc, dân làng vô cùng hoan hỷ, mà ở đây hầu như nhà nào cũng có nam nhân trai tráng, cuộc sống của bọn ta vô cùng sung túc tháng nào các nam nhân cũng gửi bạc về nhưng mà đầu năm nay, lại không thấy ai gửi bạc về cha của Oanh Nhi cũng vậy, lúc đó mọi người hỏi thần rừng, hắn nói mấy nam nhân kia phạm sai không thể quay về Tô thị vừa kể vừa nức nở, nhà nàng chỉ trông chờ vào cha của Oanh Nhi vậy mà máy tháng liền không có tin tức của hắn, bạc không gửi về, cuộc sống của các nàng từ đó cũng chật vật.
Hoàng Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Mạc Thanh Hàn, hắn lại trầm mặc không nói gì, theo như lời nói của Tô thị hắn đã biết là ai gây ra chuyện này, năm ngoái bọn họ đánh vào chỗ của Thiên Điện phát hiện hơn năm mươi xác chết ở trong mật thất, những xác chết này đều bị rút cạn máu mà chết, trước khi chết còn bị moi tim, nếu hắn đoán không nhầm thì đều là nam nhân ở ngôi làng này, có điều tại sao dưới núi Uyên Minh lại có một nơi như thế nào, lẽ nào Thiên Điện ẩn nấp ở đây? Mạc Thanh Hàn trước giờ không tin chuyển quỹ thần, mọi chuyện chỉ có thể là do người làm, nếu hắn đã vào đây rồi thì nhất định sẽ điều tra nơi này, hẳn muốn xem xem ai ở đây giả thần giả quỷ. ở trong một cung điện nguy nga tráng lệ có một nam nhân đeo mặt nạ vừa thường thức rượu trong tay vừa nghe bầm bảo. “Điện chủ, Ngũ vương gia đang ở làng Vô Ưu. “Hắn vậy mà không chết mạng cũng lớn lắm, có điều nếu đã vào đó chúng ta cũng nên chơi đùa với hắn một chút, con mèo trước khi ăn con chuột cũng phải chơi đùa với nó một phen, huống chi con chuột này lại lớn như vậy." Nam nhân kia nhâm nhi ly rượu cười ta. ý điện chủ là " Người kia vẫn chưa hiểu nhìn sắc mặt nam nhân cao ngạo phía trêи. "Người tự truyền lời cho Thiên Pháp hắn tự biết làm thế nào
Tên kia nhận mệnh rời đi, lúc này đôi mắt của nam nhân chợt đổi thành màu xanh nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, hắn lại đứng dậy đi đến bức tưởng phía trước ẩn vào vòng xoay hình ngũ quái trêи tường, bức tưởng đột nhiên mở ra, hắn bước vào bên trong bức tường lại đóng lại, ngoài điện một mảnh yên tĩnh, thang xuất hiện một căn phòng nhỏ hắn nhìn nam nam nhân bước vào bên trong đi hết bốn chin bậc nhân ngồi chính giữa vòng bát quái hỏi. "A Liêm, thế nào rồi?" Nghĩa phụ ta sắp thành công rồi." Nam nhân kia trả “Ừm, tính thời gian cũng sắp rồi, chỉ cần người thành công thiên hạ này sẽ là của người." "Nghĩa phụ, ta muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này nhanh chóng đoạt lại những gì thuộc về ta." Lúc này toàn thân nam nhân nổi lên gần xanh, cơ bắp nổi lên thể hiện sự tức giận cuồng vọng của hắn, hắn đã chờ quá lâu rồi.
Buổi tối Tô thị nhường lại phòng của mình cho hai người ngủ còn mình chạy sang ngủ với Oanh Nhi.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn chiếc giường nhỏ bé chưa biết phải ngủ thế nào thì Mạc Thanh Hàn lên tiếng: Người ngủ sớm đi.”
Vương gia, còn người?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn Mạc
Thanh Hàn không có ý định đi ngủ liền hỏi. “Bổn vương cần phải dò xét nơi này một chút, chỗ này quá quỷ dị." Mạc Thanh Hàn âm thầm nói, đang định đi thì Hoàng Ngọc Nhi kéo lại: “Vương gia cần thận chút, đi sớm về sớm"
Mạc Thanh Hàn nhìn bàn tay níu tay hắn lại nhìn sắc mặt của Hoàng Ngọc Nhi nói: “Yên tâm, ngủ đi." Ngọc Nhi ở trong phòng có chút lạnh lẽo, lúc này
Nói xong Mạc Thanh Hàn liền rời đi để lại Hoàng nghe câu chuyện của Tô thẩm không hiểu sao nàng cảm thấy bất an.