Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 32: Rơi vực




"Người rốt cuộc muốn gì?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn bản hỏi, hắn đi đến gần nàng cách nàng chỉ còn mười bước thì dừng lại. “Ta muốn làm gì, đương nhiên là muốn người chết nhưng mà không phải là lúc này, chúng ta còn phải chờ thêm một người nữa.

Nói xong hắn nhanh chóng đi tới trước mặt nàng lấy tốc độ nhanh nhất điểm huyệt nàng, sau đó không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng trói tay nàng lại rồi cột nàng vào cành cây đầu bờ vỡ rồi biến mất.

Mạc Thanh Hàn đến nơi đập vào mắt hắn chính là hình ảnh Hoàng Ngọc Nhi bị treo lơ lửng trêи cây, phía dưới lại là vực sâu.

Hắn không suy nghĩ nhiều đang muốn chạy đến cứu nặng thì thấy năng lắc đầu la la, hắn chợt dừng lại nhìn xung quanh, nàng không nói khẳng định đã bị điểm huyệt. “Là ai, ra cho bồn vương"

Mạc Thanh Hàn vừa hỏi một giọng nói liền vang lên: "Ngũ vương gia đúng là nhạy cảm, có điều hôm nay một là Ngũ vương phi chết hai là cả hai người đều phải chết, các người không có lựa chọn thứ ba." Hừ, lại là Thiên Diện Song Sắt, có điều lần này chỉ có mình Thiên Pháp, hắn nghe nói Thiên Thủ bị thất để một kiểm xuyên tim chắc hẳn đã chết. “Muốn lấy mạng bổn vương, không dễ như vậy." “Vậy sao, chúng ta chờ xem." Thiên Pháp vừa dứt lời liền có một phi đạo bay ra chặt đứt sợi dây treo Hoàng Ngọc Nh

Sợi dây vừa đứt Hoàng Ngọc Nhi cũng rơi tự do xuống dưới, Mạc Thanh Hàn thấy vậy dùng khinh công chạy đến bắt được sợi dây, đang muốn kéo nàng lên thì ở phía sau Thiên Pháp xuất hiện. Hắn cười ranh mãnh, “Ngũ vương gia, không ngờ người lại quan tâm đến vương phi của mình như vậy, nếu vậy ta sẽ cho hai người chết cùng nhau. Nói rồi Thiên Pháp dùng một chưởng đánh đến chỗ Mạc Thanh Hàn nhưng hắn tránh né kịp nhưng Thiên Pháp lại không càng ngày càng ra tay ác liệt hơn, mỗi chưởng hắn đều vận lực, Mạc Thanh Hàn vì còn giữ Hoàng Ngọc Nhi nên không thể tránh né kịp trong lúc không phòng bị đã bị một chưởng của Thiên Pháp đánh trùng cùng Hoàng Ngọc Nhi rơi tự do, trong lúc đang rơi hắn lại kéo sợi dây lên kéo ngược nàng lên ôm vào lòng, hắn lấy một đoàn đạo ra cầm vào vách núi, chỉ nghe thấy thanh âm xẹt xẹt vang lên, hắn muốn giảm tốc độ rơi để không gây áp lực cho cả hai. “Vương gia, ngươi thả ta đi, một mình người sẽ dễ dàng hơn. Đột nhiên Hoàng Ngọc Nhi lên tiếng nói nhưng lại bị Mạc Thanh Hàn trừng mắt, lạnh lùng nói: "Câm miệng."

Hẳn lại nhìn xuống dưới, lúc này bọn họ đang lập lững ở giữa nhưng hắn lại phát hiện phía dưới là hồ nước, ráng thêm chút nữa đến gần hồ nước hắn mới thả đoàn đao ra, hai người lại rơi tự do xuống. Lúc Ủy Thiên và Phi Hổ đến nơi đã thấy vương gia và vương phi nhà mình rơi xuống bên dưới, bọn họ không kịp chạy đến cứu hai người, Thiên Pháp nhìn hai người đến cười to một tiếng rồi vụt đi.

Hắn đã đạt được mục đích lần này nên đi về báo cáo cho điện chủ thôi.

Ở dưới vực sâu, trước khi nhắm mắt lại Hoàng Ngọ Nhi chỉ nghe được tùm một tiếng, cảm nhận được nước vây quanh tứ phía.

Hai người rơi xuống một hồ nước, Mạc Thanh Hàn ôm

Hoàng Ngọc Nhi bơi vào bờ, cởi trói cho nàng rồi không ngừng gọi: "Hoàng Ngọc Nhi, tỉnh, tình...

Hắn đẻ tay trước ngực nàng ẩn mấy cái, lát sau thấy được nàng ưm một tiếng, phun ra một ngụm nước mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt nàng là khuôn mặt lo lắng của Mạc Thanh Hàn, nàng cứ ngỡ mình đang năm mơ, lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo mở hẳn mắt ra, quả nhiên vẫn là khuôn mặt của Mạc Thanh Hàn. “Vương gia chúng ta còn sống sao." Hoàng Ngọc Nhi nhìn cảnh vật xung quanh chỉ thấy các nàng đang ở một bờ sông cũng không biết chỗ này là chỗ nào. "Bổn vương đã nói mạng của bồn vương cũng không dễ lấy như vậy" Mạc Thanh Hàn thấy Hoàng Ngọc Nhi không sao lại quay lại dáng vẻ thanh lãnh, dường như người lo lắng cho nàng lúc nãy không phải là hắn.

Nam nhân này vẫn tự tin như vậy, cũng may dưới là một hồ nước nếu không bọn họ cũng tan xương nát thịt lâu rồi. Tuy nhiên nàng cũng không phản bác lời

Hai người đi thêm một lúc chỉ thấy xung quanh toàn là cây cối, không thấy lối ra, Mạc Thanh Hàn thấy nàng lạnh run mới nói: "Người ở đây đi, bổn vương đi kiểm ít củi đốt lửa"

Hoàng Ngọc Nhi gật đầu, Mạc Thanh Hàn mới rời đi, trước khi đi còn dặn, "Đừng có đi lung tung.

Đợi hắn đi rồi Hoàng Ngọc Nhi co ro ngồi một chỗ, lắng nghe lại vừa cảnh giác, nàng rất sợ có con gì đó đột nhiên xuất hiện, nhất là rắn hay mấy con bò sát linh tinh gì đó. lúc này lại nghe thấy tiếng sột soạt, nàng nghiêng tại

Trong lúc nàng lo sợ tiếng sột soạt ngày càng gần hơn, đúng là nghĩ cái gì cái đó sẽ đến, trước mặt nàng xuất hiện một con rắn rất to, nàng đoán nó là rằn họ mang, trong lòng Hoàng Ngọc Nhi đã run sợ không nói nên lời, con rắn lại cứ ngày một tiến lại gần nàng, cái lưỡi của nó đã thẻ ra, nàng càng lui thì nó càng tiến, đột nhiên Hoàng Ngọc Nhi va phải một rễ cây to gần đó vấp té, lúc này con rắn đã ở ngay trước mắt nàng, chỉ cần nàng nhúc nhích một cái là nó có thể tiến lên cắn nàng. "Rắn đại ca, ta với người không thù không oản, người tha cho ta đi.” Vừa dứt lời con rắn liền quay đầu bò đi, Hoàng Ngọc Nhi thờ phào nhẹ nhõm, trong lòng thẩm nói lẽ nào con rắn nghe hiểu tiếng người sao, thôi mặc kệ nó đi là tốt rồi, nhưng chưa kịp vui mừng nàng đã nghe tiếng hãm hừ ở phía sau, nàng không dám quay đầu lại,

Me oi, lại con gì nữa, dừng có dọa nàng có được không, con rắn vừa đi lẽ nào lại có hồ báo gì tới, Hoàng Ngọc Nhi không dám nghĩ, phía sau con vật nào đó đang tiến về chỗ nàng trong lúc nàng nghĩ nó sẽ nhào vào mình thì con vật đó lại nhào về phía con rẫn đang bỏ chạy, Hoàng Ngọc Nhi nhắm mắt lại không dám nhìn.

Con vật kia ăn con rắn một cách nhanh chóng rồi bỏ đi, Hoàng Ngọc Nhi vẫn còn gục mặt dưới hai đầu gối không dám ngẩng mặt lên nhìn nên không biết con vật đó đã bỏ đi, nàng run sợ chở đợi nó tiến công minh.

Lúc này nàng lại nghe thêm có tiếng bước chân, Hoàng Ngọc Nhi dứt khoát không ngắng đầu lên, thân thể run rẩy kịch liệt, đột nhiên có cái gì đó chạm vào nàng, Hoàng Ngọc Nhi hét lên, “A, Mạc Thanh Hàn cứu ta." "Là ta, người làm sao vậy?" Mạc Thanh Hàn thấy nàng hoàng loạn không khỏi hồ nghi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn mới đi có một lát nàng đã hoàng sợ thành ra như vậy.

Nghe thấy tiếng Mạc Thanh Hàn, Hoàng Ngọc Nhi mới bình tĩnh lại ngẩng đầu lên nhìn, xác định là Mạc Thanh Hàn, nàng không nói không rằng nhào vào lòng hắn òa khóc.

Bị nắng ôm Mạc Thanh Hàn chợt đơ người, sau bị nâng ôm gắt gao hắn mới bình tĩnh lại, nhíu mày nhẹ giang hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Ngọc Nhi khóc một thôi một hồi mới yên tĩnh lại ngước đôi mắt còn đẫm lệ lên nhìn hắn, thanh âm có chút nức nở, “Ban nãy ngài đi có một con rắn ở đây, sau đó lại xuất hiện một con vật khác ta không dám nhìn chỉ nghe thấy âm thanh."

Nghe nằng nói xong Mạc Thanh Hàn nhìn dưới đất, trêи mặt đất cách chỗ hắn không xa có dấu vết giảng xé, còn có vết máu, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Không cần sợ, chúng ta đi thôi."

Hắn trước giờ không quen dỗ nữ nhân nên không biết phải dỗ nàng như thế nào cũng may Hoàng Ngọc Nhì đã tự nín khóc, lúc bình tĩnh lại nàng mới rời khỏi lòng hắn đứng lên, Mạc Thanh Hàn lại nói: “Bổn vường tìm thấy một hang động phía trước, chúng ta đến đó trước."

Trêи đường đi Hoàng Ngọc Nhi luôn đi sát bên cạnh

Mạc Thanh Hàn, nàng cảm thấy đi cạnh hắn sẽ an toàn hơn, giống như vừa rồi nàng ôm hắn liền cảm thấy không sợ nữa, người nam nhân này khiến nàng cảm thấy an tâm khó hiểu.

Cảm nhận được Hoàng Ngọc Nhi níu áo minh Mạc

Thanh Hàn cũng không đẩy nàng ra mặc nàng niu láy.