. Ngũ vương phi người thật sự thay đổi nhiều a
Vương Thiên Tuyết bóng dưng nói làm cho Hoàng Ngọc Nhi đang ăn miếng dưa hấu chợt dừng lại tâm có chút hoảng hốt hỏi: "Thất vương phi nói vậy là có ý gì?"
Vương Thiên Tuyết không nghĩ nàng lại phản ứng như vậy chỉ cười cười nói: “Chi là ta thấy người nhìn ta không có ý thù địch như lúc trước nên mới tò mò."
Nghe vậy Hoàng Ngọc Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm bình tĩnh nói: “Chẳng qua là ta đã nghĩ thông suốt mà thôi, nếu như tâm vương gia có ta thì sẽ không để cho ta phải ghen với người khác còn tâm vương gia đã không có ta, ta lại đi ghen với người ta cũng không có ý nghĩa gi."
Không ngờ Hoàng Ngọc Nhi lại có suy nghĩ như vậy,
Vương Thiên Tuyết nghe thấy có chút thú vị.
Đột nhiên xung quanh có tiếng xôn xao, Vương Thiên
Tuyết cảnh giác, nàng chưa kịp làm gì mười mấy tên áo đen đã xuất hiện trước mắt các nàng, Vương
Thiên Tuyết có võ công nàng liếc mắt nhìn Hoàng
Ngọc Nhi và Lý Mộng: “Ta cản bọn chúng, hai người kiếm cơ hội chạy đi.”
Lý Mộng ăn ý gật đầu, nếu bọn họ ở đây sẽ liên luy
Thiên Tuyết, Lý Mộng ôm lấy Linh Linh rồi nói với A
Thông: “Người ở đây giúp Thất vương phi
A Thông học võ có thể ở lại giúp Thiên Tuyết, nói rồi Lý ʍôиɠ kéo Hoàng Ngọc Nhì đi, là một điều là bạn áo đer cũng không đuổi theo, các nàng hưởng phía dưới núi chạy đi nhưng đi giữa đường bọn họ lại gặp một đám người áo đen chạy đến đây, Lý Mộng hốt hoàng, Hoàng Ngọc Nhi kéo nàng chạy về bên phải, nơi bọn họ dã ngoài là núi Uyên Minh, ở đây địa thế có chút hiểm trở, bọn họ chạy có chút khó khăn nhưng đám người áo đen cũng không dễ đuổi theo. Hoàng Ngọc Nhi thấy Lý Mộng vừa ôm hải từ chạy có chút khó khăn, nàng nhìn xung quanh thấy có một hòn đá to phía trước nàng nói: “Vương phu nhân người ôm Linh Nhi chạy vào tảng đá kia trốn tạm đi, ta đánh lạc hưởng bọn họ." "Không được như vậy rất nguy hiểm, một mình người..." Lý ʍôиɠ không đồng ý, một mình Hoàng
Ngọc Nhi làm sao có thể đầu được bọn chúng. "Lý Mộng, người còn hài tử, bây giờ không có nhiều thời gian suy nghĩ, người mau trốn đi, nếu bọn chúng đuổi kịp sợ là ba người chúng ta cũng khó thoát” Hoàng Ngọc Nhi vừa dứt lời Lý Mộng cũng biết không còn cách nào khác nàng nhìn Linh Nhi cắn rằng một cái rồi nói: “Ngũ vương phi, cẩn thận."
Sau khi Lý ʍôиɠ núp đi nàng thấy xa xa bọn áo đen cũng đang đuổi tới đây, Hoàng Ngọc Nhi thấy họ đã phát hiện ra mình mới quẹo sang trái chạy đi. đuổi theo, mà mục tiêu của bọn họ cũng là nàng.
Bọn áo đen cũng theo hướng của Hoàng Ngọc Nhi
Hoàng Ngọc Nhi chạy mãi cũng mệt nàng chợt dừng lại đưa vào một thân cây thở dốc, bọn áo đen tốc độ lại rất nhanh, thoáng cái đã đến chỗ nàng.
Bên kia ba nam nhân quay lại chỉ thấy Vương Thiên Tuyết đang đánh nhau với bọn áo đen, số lượng hơi nhiều nàng sắp không chống đỡ nổi.
Mạc Thanh Vũ thấy nương tử mình sắp bị một tên ác đen dùng kiếm đâm tới hai mắt nổ đom đom, hắn rút chết tên kia, sau đó nhanh chóng giải quyết mấy tên kiểm ra bay thật nhanh đến chỗ nương từ mình chém áo đen quanh nướng từ mình.
Mà hai nam nhân kia thấy vậy cũng xông vào chỉ trong chốc lát đã tiệt sạch bọn áo đen.
Lúc này Vương Thiên Tuyết nên nóng nói: "Mau, đi cứu Lý ʍôиɠ và Ngũ vương phi Bọn họ đầu rồi?" Mạc Thanh Hàn cùng Vương Tuấn
Khải đồng thanh hỏi. "Lúc nãy ta chắn đảm thích khách này để bọn họ thoát thân nhưng không ngờ bọn chúng không đuổi theo bọn họ, ta sợ giữa đường họ gặp chuyện, bạn họ chạy xuống chân núi các người mau đuổi theo" Vương Thiên Tuyết vừa thở dốc vừa nói.
Mạc Thanh Hàn nghe vậy đã nhanh chóng rời đi, lúc nãy hắn nhận được tin tức Thiên Điện đã cho người mai phục quanh đây hắn mới cùng Vương Thiên Khải đi giải quyết, bọn họ vừa rời đi đã gặp Mạc Thanh Vũ đang đối phó với một đảm áo đen, bọn họ cùng gia nhập, sau khi giải quyết xong bọn họ mới nhanh chóng quay trở lại, không nghĩ tới đây là kế điệu hổ ly sdn.
Bọn họ đi một lúc thì gặp hai ngã rẽ, Mạc Thanh Hằn mới nói: "Thất đệ, Thiên Tuyết các người đi xuống núi, Thiên Khải theo bổn vương." không hiểu sao hắn có linh cảm rẽ phải mới đúng, vậy nên hắn đã chọn đi về bên phải.
Sau khi Mạc Thanh Hàn phân phó xong bọn họ theo đó mà hành động, hai người Mạc Thanh Hàn đi được một lúc thì thấy Lý ʍôиɠ ôm Linh Linh đi tới.
Vương Tuấn Khải thấy nương tử mừng rỡ vội chạy đến ôm nàng hỏi: “Mộng Nhi hai người không sao chứ " "Chúng ta không sao nhưng mà Ngũ vương phiê “Nàng thế nào rồi?" Mạc Thanh Hàn vòi hỏi không hiểu sao trong lòng có chút sốt ruột. "Ngũ vương phi vì muốn bảo vệ ta và Linh Nhi đã tự mình đánh lạc hưởng thích khách." Lý Mộng nói, trong giọng không giấu được sự lo lắng, vì nàng mà Ngũ vương phi lại liều mình như vậy, nếu nàng ấy xảy ra chuyện nàng sẽ áy náy.
Mạc Thanh Hàn nghe xong lại hỏi: “Nàng đi hướng nào?"
Lý Mộng chỉ tay về bên trái, Mạc Thanh Hàn không kịp suy nghĩ đã vội vã rời đi, Vương Tuấn Khải nhìn nương từ cùng nữ nhi có chút đắn đo, đúng lúc này Phi Hồ cùng Ủy Thiên cũng đuổi tới, Vương Tuấn
Khải nói với bạn họ. “Vương gia đi về phía bên trái tim vương phi các người hãy đi hỗ trợ vương gia.
Hai người kia nghe xong liền rời đi, Vương Tuấn Khải lúc này mới an tâm đưa nương từ và nữ nhi đi. Mạc Thanh Hàn đi đến giữa đường nhìn thấy mấy tên áo đen đã nằm vật và dưới đất, bọn chúng không chết chỉ thoi thóp, Mạc Thanh Hàn liền lấy nhuyễn kiểm ra cho mỗi tên một nhát chỉ chừa lại tên cuối cùng.
Hắn lạnh lùng chĩa kiểm vào tên đó hỏi: “Nàng đâu?"
Tên kia không trả lời mà cắn lưỡi tự tử, Mạc Thanh
Hàn thấy vậy thu kiếm lại rủa thầm “Chết tiệt
Hắn nhìn thấy cây cỏ bị gãy hắn lại tiếp tục men theo đường thẳng mà đi,
Mà Hoàng Ngọc Nhi lúc này lại có chút chặt vật, sau khi đánh gục bọn áo đen kia nàng lại tiếp tục chạy thẳng không nghĩ tới giữa đường lại lòi ra một tên mà tên này nàng đã từng gặp qua một lần, không ai khác chính là Thiên Pháp. “Ngũ vương phi vội vàng chạy đi đâu?" "Không liên quan đến người, tránh ra cho bổn vương phi." Thấy người tới là Thiên Pháp nàng có hút hết hoàng, quả thực nàng không phải là đối thủ của hắn, tác mời, Hoàng Ngọc Nhi nhìn hắn nghi hoặc tên này nếu phải đánh nhau nàng nhất định sẽ thua. “Được thôi, mời vương phi." Thiên Pháp làm ra động không phải muốn giết năng sao, tại sao lại dễ dàng thả nàng như vậy. "Người lại để cho ta đi sao?"
Nghe nàng hải Thiên Pháp tỏ ra thản nhiên nói: "Đúng vậy, nếu Ngũ vương phi không đi ta sẽ đổi ý bắt người đấy."
Hoàng Ngọc Nhi tuy còn ngờ vực nhưng thấy hắn không có ý định làm gì mình nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bỏ chạy, vừa đi nàng vừa liếc nhìn ra sau, quả nhiên không thấy hắn đuổi theo, đang mừng thẩm thi nàng chợt dừng lại, phía trước đã là vực sâu nàng không nàng không còn đường thoát nữa. Pháp, "Ngũ vương phi, thế nào, sao không chạy nữa.
Mà lúc này đẳng sau lại nghe thấy giọng của Thiên
Chạy cái đầu người, phía trước đã là vực sâu nàng có thể chạy đi đâu nữa, chạy nửa là sẽ chạy đến chỗ Diêm Vương, lúc này nàng đã hiểu vì sao hán lại dễ dàng để nàng chạy như vậy, mẹ nó phía trước là từ thần, hắn không cần ra tay nàng cũng sẽ chết hắn đâu cần làm điều thừa.