"Ta cũng không biết nhiều, đọc sách rồi tự mò làm thôi" Cái này không phải nàng nói dối, ở hiện đại nàng cũng hay đọc mấy cuốn sách nói về cách làm dầu thơm, túi thơm, nàng cũng đã làm qua mấy lần, tuy không chất lượng bằng mua ở ngoài nhưng dùng cũng rất được, bình thường lúc rành nàng cũng hay nghiên cứu, mà ở cổ đại thiếu thốn công cụ cùng nguyên liệu hôm qua nàng làm mãi mới được một ít. Mạc Thanh Thanh nhìn Hoàng Ngọc Nhi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Tàu có thể làm cho ta một ít dầu Hoàng Ngọc Nhi có chút khó xử, “Làm thì không thơm mùi này không?" thành vấn đề, có điều chỗ ta không có đủ nguyên liệu, nếu muội có thể tìm được hoa Oải Hương ta sẽ giúp muội làm."
Cũng không biết ở đây có trồng hoa Oải Hương hay không, nếu Cửu công chúa có thể tìm được năng sản lòng làm cho nàng ấy.
Cuối cùng lúc về Mạc Thanh Thanh mang theo hai tờ giấy, một tờ giấy chép lời bài hát, một tờ giấy vẽ hoa Oải Hương, Hoàng Ngọc Nhi không giỏi về nàng một bên mô tả đề Cửu công chúa phác họa, khiến Hoàng Ngọc Nhi ngoài ý muốn là Cửu công chúa lại có thể phác họa giống thật như vậy.
Sau khi về lại phòng Mạc Thanh Hàn lại nhìn chăm chăm vào bức họa treo trêи tường, đây đúng là bức hoa lúc trước Hoàng Ngọc Nhi muốn xem nhưng hắn không cho, trêи bức họa là một thiếu nữ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành trong tư thái dạng mùa trêи tay nàng cầm một đóa mẫu đơn, dáng điều thướt tha, đôi mắt trong vắt, yên tĩnh như làn nước mùa thủ, chỉnh đôi mắt này đã khiến tim hắn rung động, xao xuyến, không nỡ xa rời, ấy vậy mà hôm nay hắn lại gặp một đôi mắt khác cũng làm hắn rung động không kém.
Đôi mắt của nàng trong sáng, thuần khiết, không chứa tạp chất, còn nụ cười lại tưới tần như ánh ban mai làm hắn không kìm nén được cảm xúc, thật muốn khóa nàng vào lòng mình. khi nhận ra suy nghĩ của mình hắn chợt bỡ ngỡ, hốt hoảng, sao hắn lại có một suy nghĩ không nên có như vậy, chẳng phải hắn ghét nàng sao, chẳng phải hằn không muốn nhìn thấy nàng sao, tại sao lại không tự chủ được đi đến đó để rồi bắt gặp cảnh tượng làm hần thêm bối rối. "Vương gia, thuốc sắc xong rồi, ngài mau uống."
Giọng nói của Song Miêu vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mạc Thanh Hàn, nàng như có như không nhìn bức tranh treo trêи tường, vương gia khẳng định lại vương gia với vị vương phi kia lại có chút khác lạ, nàng không nói ra được lạ ở chỗ nào nhưng dường như vương gia không ghét nàng ta như trước nữa. Sự tình hôm trước nàng tưởng vương gia đã chấp nhận vương phi, nhưng hai hôm nay lại không thấy vương phi xuất hiện ở phòng vương gia, mà vương nghĩ đến Thất vương phi rồi, nhưng thái độ của gia cũng không nhắc đến nàng nữa khiến bọn họ cũng không hiểu thái độ của vương gia với vương phi là như thế nào.
Mạc Thanh Hàn nhìn chén thuốc rồi cầm lên uống, sau đó lại nói: "Kêu tất cả đến thư phòng, bổn vương có chuyện phân phó." "Vâng." Song Miêu rời đi, Mạc Thanh Hàn ổn định tâm trạng.
Trong thư phòng ba người thấp thỏm nhìn vương gia nhà mình, Ủy Thiên liếc nhìn Phi Hồ như muốn hỏi người biết vương gia gọi chúng ta đến có chuyện gì không.
Phi Hồ lắc đầu, hắn làm sao biết được suy nghĩ của vương gia. Đời hỏi lâu Mạc Thanh Hàn mới lên tiếng: "Thương thể của Ủy Long sao rồi?" "Điều dưỡng mấy ngày nữa có thể hồi phục hoàn toán." Phi Hồ lên tiếng đáp, mấy ngày nay hắn là người chăm sóc cho Ủy Long nên tình hình của Ủy Long thế nào hắn đều biết, Ủy Long tuy bị đánh một chưởng nhưng không bị thương nghiêm trọng, mấy ngày nữa là có thể khỏi. "Tốt, phía bên Thiên Điện có động tĩnh gì không?"
Nhắc đến Thiên Điện sắc mặt của Mạc Thanh Hàn có chút lạnh lẽo, hắn biết thất đệ đã cho phát lệnh truy sát Thiên Diện Song Sát nhưng cũng không dễ dàng như vậy.
Thiên Điện đã thay đổi căn cứ bọn họ còn không biết nằm ở chỗ nào, lúc trước chỉ mới tiêu diệt được một nửa Thiên Điện, bọn chúng lại quá giảo hoạt, căn cứ cũ lại có đường hầm bí mật khiến bọn hắn trong lúc sơ sẩy đã để bọn chúng chạy thoát. “Vẫn không có động tĩnh gì, Thiên Diện Song Sắt cũng biến mất không dấu vết." Nói đến đây Ủy Thiên lại cảm thấy kỳ quái, bọn họ đã lật tung khắp nơi vậy mà một chút tung tích cũng không có, Thiên Điện đúng là trốn thật nhanh. “Được rồi, chú ý nhất động nhất cử của bọn chúng,
Song Miêu người quan sát vị trong lãnh cũng kia có dấu hiệu gì không?" “Bà ta vẫn an tĩnh như thường." Song Miêu luôn chú ý đến Hoàng Quý Phi, từ sau khi bị nhốt vào lãnh cung bà ta không có dấu hiệu gì lạ thưởng, một mực yến tỉnh
Hoàng Quý Phi không đơn giản như vậy, càng yên tĩnh càng đáng nghi, đôi mắt của Mạc Thanh Hàn nheo lại, Thái Từ mất tích chưa rõ tung tích đây là một mối nguy hiểm, Hoàng Quý Phi hả lại không vọng động. “Tiếp tục chú ý động tỉnh" "Các người lui ra đi, Phi Hồ ở lại."
Ủy Thiền và Song Miêu rời đi, Mạc Thanh Hàn mới phân phó Phi Hồ, “Người điều tra Hoàng Ngọc Nhi cho bổn vương, mọi chuyện từ nhỏ đến giờ đều phải điều tra " "Vâng." Phi Hổ không hỏi vì sao vương gia muốn điều tra vương phi, hắn từ trước đến giờ luôn chỉ tuân lệnh làm theo lời chủ tử
Một cô bé đeo giỏ trúc sau lưng đứng trước Ngũ vương phủ, trước cổng phủ có hai con sư tử đá ở hai bên nhìn vô cùng khí thể nàng có chút run sợ, vừa bước lại gần đã bị hai thị vệ canh cổng chặn lại. “Tiểu cô nương, người tìm ai?" Thị vệ tuy hỏi nhỏ nhẹ nhưng vẫn làm tiểu cô nương sợ hãi, miệng lắp bắp nói: “Ta, ta muốn gặp Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy nói tỷ ấy ở trong này."
Hai thi về nhìn nhau không biết người trong miệng tiểu cô nương muốn nói là người nào, một tên cao lớn hằng giọng nói: "Tiểu cô nương, trong phủ không có ai tên này, người tìm nhầm chỗ rồi
Tiểu cô nương vẫn chưa chịu đi kiên quyết nói: "Không nhấm, tỷ ấy nói tỷ ấy ở trong này. Hai tên thị vệ khó xử, lúc này Song Miêu từ trong bước ra, nàng nhìn thấy tiểu cô nương nghi hoặc hỏi. “Tiểu muội, người tìm ai?" “Ta tìm Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy ở trong này." Tiểu cô nướng nhìn Song Miêu, dõng dạc nói, nàng đã bảo với hai vị ca ca này nhưng họ không chịu nghe nàng chỉ có thể hy vọng vị tỷ tỷ trước mắt này có thể biết Ngọc Nhi tỷ tỷ.
Song Miêu nghe tên Ngọc Nhi lại nghĩ tới vị vương phi kia nhưng mà vị vương phi kia sao có thể quan biết một tiểu cô nương như này. "Muôi chắc chắn là tìm vị tỷ tỷ tên Ngọc Nhi chứ, không tìm nhầm phả?"
Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh, dường như sợ
Song Miêu không tin còn nói thêm, "Tỷ tỷ nói ở trong
Ngũ vương phủ."
Nàng tuy nghèo nhưng từ nhỏ có trộm học vài chữ, chữ trêи cổng này có đề Ngũ vương phủ năng khẳng định không nhằm "Được, muội chờ một chút, ta đi hỏi giúp muội. Song
Miêu nhìn đôi mắt kiên định của tiểu cô nương này không hiểu sao lại tin tưởng nàng.
Một lát sau Hoàng Ngọc Nhi đi ra công phủ, theo sau còn có Song Miêu và Tiểu Mai. “Oanh Nhì muội đến rồi sao." “Ngọc Nhi tỷ tỷ" Tiểu cô nương nhìn Hoàng Ngọc Nhi hai mắt tỏa sáng, nàng đã nói nàng không nhầm mà tỷ tỷ đúng là ở đây. “Mấy ngày nay ta cứ chờ muội mãi, bệnh của mẫu cô nương hỏi hạn, nhìn sắc mặt của tiểu cô nương có vẻ rạng rỡ hơn lúc trước, chắc là bệnh của mẫu thân thân muôi thế nào rồi?" Hoàng Ngọc Nhi xoa đầu tiểu nàng đã có tiến triển.