Vương Gia Cực Sủng Thần Y Vương Phi

Chương 8: Người tới (1)




Từ sau cái hôm mẹ con Đỗ di nương tới huyên náo, Bạch Lung Nguyệt phải nói là thực nhàn rỗi. Nhưng có một vài điều làm nàng không hiểu. Tại sao Lão tướng quân đối với nàng và mẹ con Đỗ di quả thực là một trời một vực.

Hỏi qua Linh Phước mới rõ. Trước đây Đỗ di thân là người ở phủ Hữu tướng là con của tiểu thiếp sinh ra. Trong phủ vốn thân phận thấp kém nhưng lại có đầu óc không lâu sau liền cùng mẫu thân đạp đổ những người khác leo lên làm Đại phu nhân, nàng cư nhiên cũng vậy mà trở thành một cái trưởng nữ danh hiệu.

Năm đại chiến thành công, Lão tướng quân được mời tới uống rượi chúc mừng sau đó liền qua đêm với nàng ta. Một thời gian sau nàng ta có thai Hữu tướng cũng chớp thời cơ đó muốn có quan hệ với Tướng quân phủ liền gả nàng ta đi. Lúc đó nương của Bạch Lung Nguyệt cũng đã màng thai được hai tháng đầu.

Sau khi sinh Bạch Lung Nguyệt ra liền qua đời. Nàng đoán tám chín phần là do Đỗ di kia liên can. Từ đó Lão tướng quân đối với nàng ta càng lúc càng bày xích liền miễn cưỡng cho nàng ta một thân phận Di nương rồi bỏ mặc không quan tâm.

Tuy nhiên, mấy năm nay loạn lạc chiến tranh xảy ra liên miên nên lão tướng quân thường xuyên vắng nhà. Đỗ di là nữ nhân duy nhất trong phủ cư nhiên nắm liền lên nắm quyền. Đối xử tệ bạc với Bạch Lung Nguyệt, đút lót hạ nhân trong phủ tính tới nay cũng đã là 15 năm.

Mà con gái nàng Bạch Lung Linh tính tình điêu ngoa, chanh chua, ích kỷ là kẻ luôn làm khó Bạch Lung Nguyệt trước kia.

Hay! Một Di nương, một thứ nữ nho nhỏ đối với nàng còn muốn làm càng. Nàng tự tay sẽ đạp đổ hết. Nhớ năm xưa khi còn tung hoàng trong giới sát thủ. Mỗi lần nhờ nàng giết người còn phải ôm lễ mấy phần

Hôm nay trời lên cao, nắng chiếu từng tia ấm áp, Bạch Lung Nguyệt nằm trên ghế quý phi đọc một cuốn Cao hoàn bách thiên độc. Cả người một thân bạch y, tóc dài đen tùy ý được một cây ngân trâm đơn giản giữ gọn, cả người toát ra một cỗ thanh khí dễ chịu.

“ Tiểu thư, người có khách” Linh Phước gõ cửa nhẹ giọng thông báo tránh làm nàng mất hứng

Phượng mâu lười biếng nâng lên “ Ai”

“ Dạ, là Vũ vương” Giọng nói Linh Phước có phần ngập ngừng. Nàng quả thật đối với vị Vũ Vương này vốn đã mất hết hảo cảm. Vừa đả thương tiểu thư lại không coi tiểu thư nàng vào mắt nàng nếu không vướng bận một cái thanh danh nô tì nhỏ nhoi thì nàng đã sớm hung hăng hướng hắn mà trút giận.

Bạch Lung Nguyệt tất nhiên là biết được tâm tư của Linh Phước. Nha đầu kia là người đầu tiên nàng tiếp xúc khi tới thế giới này cũng là người cho nàng cảm giác chân thực nhất. Phượng mâu khẽ híp lại một đường sắc bén

“ Ta còn đang định tới tìm hắn để trả nợ không ngờ chưa đi người đã tới tìm. Linh Phước mời”