Vương Gia Cầm Phi

Chương 11




Ngự thư phòng.

Đương kim Thánh Thượng Long Dực Phi một thân long bào vàng óng ánh ngồi trên án thư, năm ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hai tròng mắt chớp động hứng thú, nhìn vị đường huynh* thân hình cao lớn đang đứng lặng trước bàn, trên mặt không một tia sợ hãi.

*đường huynh : anh họ xa.

“Ý tứ của Tĩnh vương hiện tại là muốn cự tuyệt thành hôn?”

“Đúng vậy.” Ngữ điệu nói năng rất có khí phách.

“Ngươi không sợ mất đầu sao?”

“Nếu thật sự mất đầu, ta không biết đã sớm chết mấy lần rồi, hôm nay sao còn có thể đứng ở đây.”

Long Hạo Thiên tức giận hừ lạnh. Hoàng Thượng xuất ra chiêu tứ hôn này thủ đoạn thật ti tiện; Cũng không phải lần đầu tiên, hắn cũng chưa bao giờ xem vào mắt, nhưng lần này lại vì Hải Diêu, nếu không một năm rưỡi rồi hắn cũng không trở về, làm hắn ta bất mãn với hắn.

“Nhưng lần này, ngươi lại tự mình đến trước mặt trẫm yêu cầu hủy bỏ tứ hôn, trẫm rất ngạc nhiên là vì nguyên nhân gì.”

Dĩ vãng, hắn ta luôn lớn mật không thèm để ý, tự tại tiêu dao bên ngoài đến khi thấy đủ rồi mới trở về, vì hắn ta biết rõ hắn không có cách nào với hắn ta, bất quá sự thật đúng là như vậy, hại hắn phải đối mặt với trách cứ của Thái Hậu; Ở trong lòng Thái Hậu, địa vị của vị đường huynh này, có thể còn cao hơn vị Hoàng Thượng như hắn.

“Thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho ta cùng Đông Phương Hải Diêu.”

Long Hạo Thiên cũng không khách khí, nói thẳng mục đích của hắn. Chỉ cần Hoàng Thượng tứ hôn, liền có thể chặt đứt đường lui của Hải Diêu, thứ hai, về sau Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cũng không cần vì hôn sự của hắn mà phiền não nữa rồi.

“Đông Phương Hải Diêu là ai? Có thể làm Tĩnh vương luôn luôn không gần nữ sắc, mắt cao hơn trời chủ động yêu cầu tứ hôn, trẫm thập phần tò mò lai lịch của nàng.”

Long Dực Phi nghe vậy, tinh thần chấn động, hai tròng mắt tỏa sáng, phút chốc đứng dậy, bước xuống thềm đá bạch ngọc, đi đến trước mặt Long Hạo Thiên. Thân hình hai người tương đương, khí thế cũng bất phàm, nếu nhìn kỹ hai người, sẽ phát hiện hình dáng hai người có chút tương tự.

“Nàng là muội muội sinh đôi của Đông Phương Kiệt, nữ nhi duy nhất của Đông Phương gia. Bởi vì từ nhỏ thân thể gầy yếu nhiều bệnh, bị đưa đến Vương Quân Sơn điều dưỡng, ít người biết đến sự tồn tại của nàng.”

Long Hạo Thiên đã sớm cùng Đông Phương Đường thông đồng đâu vào đấy, nói dối đến mặt không đổi sắc, cũng không xem người bị mình lừa gạt là đương kim Thánh Thượng.

“Cái gì?! Muội muội của Đông Phương Kiệt!”

Long Dực Phi thập phần kinh ngạc, nhớ tới Đông Phương Kiệt đã chết, cảm thán nói:

“Đáng tiếc Đông Phương Kiệt tráng niên sớm thệ**, thật là tổn thất lớn nhất của chúng ta, làm trẫm quả thật thấy đối với Đông Phương phủ có chút thua thiệt. Bất quá, nói đi phải nói lại, Đông Phương Kiệt thân là nam tử, bề ngoài tuấn mỹ cùng phong thái vốn có của hắn đã làm nữ tử trong thiên hạ mê đắm, huống chi là muội muội sinh đôi của hắn, nói vậy chắc chắn sẽ có dung mạo khuynh thành. Trẫm muốn gặp nàng ấy.”

** tráng niên sớm thệ : tuổi trẻ mất sớm.

Còn chưa nói đến Đông Phương phủ cùng hoàng thất vẫn có quan hệ sâu xa. Đông Phương lão gia quá cố từng giữ chức Thái Sư, hơn nữa cũng cùng Đông Phương Đường cùng Đông Phương Kiệt có quen biết, càng làm Long Dực Phi đối với Đông Phương phủ càng thêm hảo cảm; Đông Phương Kiệt chết, làm cho hắn thật sâu cảm thấy thiếu Đông Phương phủ một phần ân tình.

“Hoàng thượng đương nhiên có cơ hội thấy nàng, chẳng qua đến lúc đó nàng đã là Tĩnh vương phi.”

Mày rậm hơi nhíu, thần sắc không hờn giận ở trên khuôn mặt tuấn tú biểu lộ không bỏ sót, không xem hắn là Hoàng Thượng, khẩu khí rất lớn.

“Ha ha! Đường huynh, vẻ mặt ghen tuông của ngươi giờ phút này, thật đúng là khó gặp, thực nên để Thái Hậu nhìn một cái mới phải.”

Long Dực Phi một chút cũng không tức giận, ngược lại cười đến thoải mái, làm cho hắn càng muốn gặp Đông Phương Hải Diêu một lần.

“Hoàng Thượng rốt cuộc có ban thưởng tứ hôn không?”

Long Hạo Thiên trưng ra khuôn mặt âm trầm, không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn ta.

“Tứ hôn? Đương nhiên muốn tứ hôn! Khó được ngươi chủ động yêu cầu, cuối cùng nguyện ý thành thân, trẫm nếu là không thành toàn ngươi, để Thái Hậu đã biết, bên tai ta sao còn có thời điểm được thanh tĩnh.”

Thái Hậu cùng hắn, hai người bọn họ nhiều năm qua vì hôn sự của đường huynh mà sốt ruột, nhưng hắn ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, lại thủy chung là một bộ thái độ không vội, ngược lại làm cho Thái Hậu phiền hà hắn làm hắn cũng không có ngày nào qua là yên ổn. Thầm nghĩ hắn - đương kim Thánh Thượng, vì hôn sự của hắn ta còn phải vừa đấm vừa xoa, thế mà hắn ta lại xem như việc không đáng lo, gần đây còn chơi trò mất tích, kết quả người xui xẻo vẫn là hắn; Thật vất vả đợi được hắn ta chủ động yêu cầu tứ hôn, đối tượng lại là người của Đông Phương phủ, hắn đương nhiên vui vẻ mà thành toàn rồi.

“Tạ Hoàng Thượng thành toàn. Vi thần cáo lui.”

Long Hạo Thiên được đến đáp án vừa lòng, chắp tay hành lễ, toàn thân đã muốn rời đi.

“Chờ một chút, đường huynh. Ngươi trở về một chuyến, liền vội vã bảo Lưu Dũng tiến cung tìm Đông Phương Đường, thân thể có chỗ nào không khoẻ sao?”

Long Dực Phi thấy bộ dáng hắn đạt được mục đích liền vội vã muốn đi, cảm thấy không đành lòng. Hai người lâu ngày không gặp mặt, ngay cả nói cũng không muốn cùng hắn nói thêm vài câu sau, hắn thật đúng là không để Hoàng Thượng vào trong mắt mà; Hai người từ nhỏ cảm tình đã vô cùng tốt, hắn đã ỷ lại đối với đường huynh này, đến bây giờ là kính trọng, căn bản hắn không có cách nào đối với hắn ta.

“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta không sao, là Hải Diêu nhiễm phong hàn, Đông Phương Đường hiện nay đã chẩn bệnh rồi, không có việc gì.”

Long Hạo Thiên cho dù đáy lòng muốn chạy lấy người, cũng không thể không ngừng bước chân mà trả lời.

“Thôi. Nhìn ngươi một bộ dáng giống như tên, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi. Bất quá, lần khác ngươi nên tự mình đến giải thích tất cả với Thái Hậu, trẫm cùng Thái Hậu chờ nghe quá trình quen biết của ngươi cùng Đông Phương Hải Diêu.”

Long Dực Phi vung tay lên, không hề khó xử hắn. Trên mặt đường huynh có sốt ruột hiếm thấy, đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt, quay đầu nhanh chóng nói tin tức này với Thái Hậu.

“Tạ Hoàng Thượng.”

Long Hạo Thiên không hề ở lâu, y bào giương lên, toàn thân bước nhanh rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn vội vàng, lòng hiếu kì từ đáy lòng của Long Dực Phi càng tăng lên. Đông Phương Hải Diêu…… Hôm nào phải gặp nàng một lần mới được.

“Cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa!”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thiên như che kín gió lốc, con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm người trước mắt.

Khi hắn phong trần mệt mỏi chạy về vương phủ, một mạch nhắm thẳng tẩm phòng chính mình mà đi, khi nhìn thấy trong phòng không một bóng người liền cảm thấy cả kinh, đang định hỏi thì thấy Long Thiên Kì với vẻ mặt thất kinh chạy vào trong phòng.

“Đại ca, đại tẩu bị Tu La bắt đi rồi, Đông Phương đại phu đã đuổi theo, huynh nhanh đi cứu nàng!”

Long Thiên Kì thở hồng hộc vỗ ngực, lôi kéo tay hắn, lo lắng thúc giục.

Nghe vậy, sắc mặt Long Hạo Thiên đại biến, một cỗ thấp thỏm lo âu trong nháy mắt bao trùm lên hắn; Không kịp hỏi tiếp, hai tay đè lại lên hai vai của nàng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm rống to:

“Bọn họ đi về hướng nào?!”

“Hướng tây nam.”

Vẫn chưa nói xong, thân hình Long Hạo Thiên như tên bắn mà ra, trong chớp mắt biến mất trước mắt Long Thiên Kì.

“Vương gia! Sư muội!”

Một đạo thanh âm bao hàm lo lắng cùng với một thân hình khôi ngô bước vào sân nhà Long Hạo Thiên, hắn nhìn xung quanh khắp nơi, miệng càng không ngừng kêu người.

“Thành Cương, sao ngươi lại tới đây?”

Long Thiên Kì vừa bước ra khỏi tẩm phòng huynh trưởng, tức thì nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng giọng điệu tràn ngập vội vàng của hắn.

“Quận chúa, xin hỏi Vương gia đâu?”

Thành Cương vừa vào liền hỏi. Hắn một mạch lùng bắt Tu La mà đến, rất sợ sư muội bị hạ độc thủ, đặc biệt đến thông báo cho Long Hạo Thiên phòng bị.

“Đại tẩu tương lai của ta bị Tu La bắt cóc rồi, đại ca cùng Đông Phương đại phu đang đuổi theo về phía tây nam, ngươi nhanh đi hỗ trợ!”

Long Thiên Kì cũng không dong dài, một hơi nói xong, trước mắt nhiều người giúp đỡ, cơ hội cứu đại tẩu bình an trở về càng cao hơn.

“Cái gì?! Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Thành Cương đại biến, hắn vẫn là tới muộn một bước.

“Ước chừng nửa canh giờ.”

Đều do nàng không tốt, không nên thấy tinh thần đại tẩu hơi có khởi sắc, liền đề nghị muốn dẫn nàng ấy đi làm quen với hoàn cảnh vương phủ; Càng không dự đoán được Tu La lại dám đột nhập vào vương phủ. Hắn vốn muốn bắt là nàng, sau lại nghe được nàng kêu Đông Phương Hải Diêu là đại tẩu, thế này mới chuyển hướng đi bắt Hải Diêu, tính ra là nàng đã làm liên lụy đại tẩu, dưới đáy lòng Long Thiên Kì tự trách không thôi.

“Quận chúa, cáo từ!”

Thành Cương lòng nóng như lửa đốt, không dám nán lại lâu hơn, thân hình vừa nhảy, hướng phía tây nam mà đi.

Nhìn Thành Cương rời đi, hai tay Long Thiên Kì tạo thành chữ thập, dưới đáy lòng không ngừng khẩn cầu ông trời, nhất định phải phù hộ đại tẩu bình an vô sự trở về.

Gió hăng hái ở bên tai nàng gào thét mà qua, lá cây xẹt qua bên cạnh nàng, làm hai má khéo léo của nàng hơi hơi đau; Ngay từ lúc Hải Diêu bị Tu La bắt cóc tại trong vương phủ, khi bị bắt một mạch hướng đến thâm sơn không người mà đi, nàng đã âm thầm để lại ám hiệu bên đường, chắc chắn tam ca có thể đúng lúc tới cứu nàng.

“Ha ha ha! Đại mỹ nhân, không ngờ ngươi là muội muội của Đông Phương Kiệt, thê tử của Long Hạo Thiên! Chỉ cần giết ngươi, thù của ta coi như đã được báo.”

Tu La đắc ý ngửa đầu cuồng tiếu, xác định phía sau không ai đuổi theo, đem Hải Diêu bị bắt cóc trong người kéo ra trước mặt, vừa nhìn kỹ, hai mắt kinh diễm mở to, không chút nào che dấu sắc dục dưới đáy mắt.

“Buông. Tam ca ta cùng Long Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hải Diêu cắn răng ngầm bực nội thương chính mình chưa lành, thân thể yếu ớt, căn bản không phải là đối thủ của hắn, giãy dụa thân mình không muốn bị hắn đụng chạm.

“Chỉ sợ khi bọn họ đến đây, vừa vặn kịp nhặt xác của ngươi. Đại mỹ nhân, ngươi là nữ nhân đẹp nhất mà đời này ta gặp qua. Ngươi yên tâm, ta sẽ yêu ngươi thật tốt, chờ ta hưởng thụ xong rồi, sẽ đem làn da xinh đẹp của ngươi một miếng một miếng từ từ cắt bỏ, đây chính là da người đẹp nhất mà ta cất chứa.”

Vừa nói chuyện, một tay vừa dễ dàng chế trụ hai cổ tay của nàng, một dấu tay sói khác đặt lên khuôn mặt khéo léo của nàng, trong hai mắt chớp động quỷ quang dị thường, khẩn cấp cúi đầu, mục tiêu là môi phấn hồng của nàng, vội vàng muốn nếm thử tư vị của nàng.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Tu La cảnh giác nghiêng người tránh thoát, lập tức đem Hải Diêu để tại trước người, một phen lắc lắc đại đao đồng thời đặt trên cổ trắng mịn của nàng.

“Nếu ngươi dám chạm vào một cọng tóc của nàng, ta cam đoan sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thiên âm lộ, con ngươi đen sắc bén như đao, nhìn chăm chú vào Tu La phía trước, hai tay đặt bên cạnh người nắm chặt, không thể tưởng tượng nếu hắn lại chậm một bước, Hải Diêu chẳng phải đã bị tên kia lăng nhục sao?! Vừa nghĩ đến khả năng này, hắn liền hận không thể đem Tu La chém thành trắm mảnh.

“Buông nàng ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Đông Phương Đường đứng ở bên phải hắn, trên khuôn mặt luôn luôn ôn hòa hiện lên một chút ngưng trọng. Nếu không phải hắn phát hiện ký hiệu tiểu muội để lại, lấy giảo hoạt của Tu La, trong nửa khắc nhất thời chỉ sợ khó tìm được hành tung của hắn; Mà trì hoãn càng lâu, tiểu muội cũng liền càng nguy hiểm.

“Tu La, lần này ngươi trốn không thoát đâu, còn không mau đem người thả ra!”

Thành Cương bảo vệ bên trái, ba người đã chặn tất cả đường lui của hắn, e rằng hắn có cánh cũng không thể bay. Cũng may đúng lúc hắn đi đến, đối mặt với tình cảnh tương tự trước mắt, lần này hắn tuyệt không thể lại để sư muội bị ngộ hại trước mắt hắn lần nữa.

“Hay lắm, các ngươi đều đến đông đủ. Long Hạo Thiên, Đông Phương Đường, Thành Cương, nếu các ngươi không cần mệnh của nàng ta, cứ việc tiến lên một bước, Tu La ta cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc.”

Như là muốn chứng minh cảnh cáo của hắn, đại đao đặt tại trên cổ Hải Diêu cũng hơi dùng sức, nhất thời một đường máu tinh tế chảy ra trên cổ Hải Diêu, ba người thấy thế, sắc mặt đại biến, Tu La thấy ba người không dám hành động thiếu suy nghĩ, càn rỡ ngửa đầu cười to.

“Tu La, ta muốn giết ngươi.”

Con ngươi đen của Long Hạo Thiên hung hăng nheo lại, thấy bộ dáng Hải Diêu nhướng mày đau đớn, chỉ cảm thấy tâm như dao cắt: Hắn chưa từng có cảm xúc hận không thể đem một người bầm thây vạn đoạn giống giờ phút này.

“Muốn giết ta, có dễ dàng như vậy sao! Đừng quên trên tay ta còn có vương bài này, ba người các ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao? Nếu không muốn lại nhìn thấy trên người nàng thêm một đạo vết thương nào nữa thì ba người các ngươi đều tự chặt một tay đi, nếu không ta không biết tiếp theo đao sẽ dừng ở đâu đâu, rất khả năng nàng lập tức sẽ chết ở trước mặt các ngươi, đáng tiếc là một đại mỹ nhân như vậy.”

Có con tin tốt trên tay như vậy, ba người danh chấn giang hồ này cũng không phải ngoan ngoãn bị hắn khống chế sao? Hắn vừa vặn thừa cơ hội này mà báo thù.

Long Hạo Thiên cho hai người kia một cái ánh mắt, hai tay bên cạnh người cũng âm thầm vận khí, tính xem đúng thời cơ liền cứu Hải Diêu trở về.

“Còn không mau động thủ! Có phải thật muốn nhìn nàng ta chết ở trước mặt các ngươi hay không?”

Tu La điên cuồng mà rống to, đại đao vừa động, chỉ thấy trên cổ Hải Diêu máu chảy càng nhiều, giống như một cái dòng máu tinh tế, dọc theo cổ trắng mịn càng không ngừng nhỏ xuống, nháy mắt máu đã nhiễm trên vạt áo, ba người nhìn thấy đều kinh hãi run lên.

Long Hạo Thiên thấy thế lòng đau như cắt, con ngươi đen biểu lộ sát khí, ba người cực kỳ ăn ý đang muốn ra tay.

“Các ngươi không cần lo cho ta, giết hắn trước rồi nói sau!”

Hải Diêu chịu đựng đau nói. Nàng tuyệt đối không thể để ba người vì nàng mà hy sinh, một phen chủy thủ đồng thời từ ống tay áo nàng xuất ra xuống lòng bàn tay, lấy hết khí lực toàn thân, va chạm một chút, chủy thủ đồng thời đâm thẳng vào bụng Tu La.

Tu La không dự đoán được nàng có một chiêu này, đại đao ở không trung vung lên, mắt thấy đao sẽ rời từ trên đầu nàng xuống.

Nhanh như chớp, ba người đồng thời phi lên! Đông Phương Đường sớm có chuẩn bị, bắn ngân châm về phía trước, chuẩn xác đâm vào hai mắt hắn, Long Hạo Thiên một chưởng đánh vào ngực hắn, một tay kia mạo hiểm cứu Hải Diêu ra, trường kiếm của Thành Cương từ phía sau đâm vào lưng hắn, tất cả động tác liền mạch lưu loát, Tu La ngay cả cơ hội kêu thảm thiết cũng không có, bị mất mạng tại trận.

“Hải Diêu……” Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thiên biểu lộ hoảng sợ, kinh hãi nhìn người hôn mê trong lòng.

Mau! Trước mang nàng hồi vương phủ!”

Đông Phương Đường nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo ở gần miệng vết thương của nàng, làm cho máu không chảy ra nữa, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có chút máu.

Tam bóng người động tác đồng loạt, nhanh chóng rời đi, hoả tốc hướng vương phủ chạy gấp.

“Sư muội, không phải sư huynh thích mắng muội, nhưng vì sao muội làm việc luôn lỗ mãng như vậy, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao? Chẳng lẽ muội không tin ba người chúng ta sao? Nếu một đao kia thật sự chém vào trên người muội, cho dù mệnh muội mỗi lần đều tốt đi chăng nữa, cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết sao……”

Thành Cương nhìn người nửa nằm ở giường, trên cổ đã băng bó xong, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trắng như tờ giấy, liền ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc gì, nháy mắt đã bốc hỏa lên, ma âm đã lâu không dùng, như núi lửa bùng nổ, càng không thể vãn hồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Hải Diêu trưng ra khổ sở, ánh mắt cầu cứu miết hướng tam ca đang một bên thu dọn hòm thuốc, nào biết tam ca không chỉ nhẫn tâm không để ý tới nàng, trước khi rời đi, còn tàn nhẫn dặn dò Thành Cương, nói cho hắn thêm một đám nữa, sau đó cũng không thèm nhìn tới nàng liếc mắt một cái, vẫy vẫy ống tay áo, tiêu sái rời đi.

Mắt thấy tam ca vô tình vô nghĩa, nàng đành phải đem ánh mắt cầu cứu di hướng Long Hạo Thiên đang tà ngồi ở đầu giường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hứng thú không bỏ qua xem kịch vui.

“Được rồi, Thành Cương, ngươi nói cũng đủ lâu, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, kế tiếp đến lượt ta.”

Cái gì?! Hải Diêu nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn hắn thân hình cao lớn ngồi xuống ở bên cạnh nàng. Nàng có nghe lầm hay không?! Nam nhân này sợ nàng còn chưa đủ thảm hay sao, còn muốn tiếp tục mắng nàng?! Sớm biết như thế, nàng sẽ không sớm tỉnh lại như vậy.

“Vương gia, vậy sư muội liền giao cho ngươi. Nha đầu này không giáo huấn nhiều là không được.”

Thành Cương trước khi đi còn không quên dặn dò, miệng nói xong, nhưng khi hai mắt nhìn về phía nàng cũng là tràn ngập quan tâm.

“Miệng vết thương còn đau không?”

Ngón tay dài nhẹ chạm vào miệng vết thương đã được băng bó tốt của nàng. Nghĩ rằng trước khi hắn tiến cung, khí sắc nàng đã chuyển tốt, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện tại tái nhợt, cùng với bộ dáng chật vật kia, ngực hắn liền tràn đầy đau lòng cùng không nỡ.

“Chút vết thương này ta chịu được, ta không mảnh mai như vậy.”

Nàng không biết sống chết còn cậy mạnh. Lúc trước nàng rớt xuống vực sâu vạn trượng, đến bây giờ nội thương chưa lành, nàng cũng không phải vẫn sống được sao? Chút vết thương nhỏ ấy thật sự không là cái gì.

“Phải không?” Con ngươi đen híp lại ẩn chứa tức giận, cánh tay sắt duỗi ra, thình lình đem nàng gắt gao ôm trụ.

“Nàng thật sự là rất xúc động. sư huynh nàng mắng nàng rất đúng, vạn nhất đại đao kia chém vào trên người nàng, nàng cho là nàng còn giữ được mạng sao?”

Nghĩ đến tình huống lúc đó, hắn thiếu chút nữa sợ tới mức hồn tiêu phách tán, chỉ sợ chính mình chậm một bước, nàng sẽ chết thảm ở trước mắt hắn. Đồng dạng tiếc nuối, hắn tuyệt không cho phép lại phát sinh lần nữa, cái loại đau triệt nội tâm này, hắn không thể lại chịu đựng lần nữa.

Hải Diêu bị hắn gắt gao ôm trụ, đang định ra tiếng phản bác, lại cảm giác được đôi cánh tay sắt ôm lấy nàng nhưng lại ẩn ẩn run run.

Hắn thật sự sợ hãi mất đi nàng như vậy sao?

Đáy lòng trong nháy mắt tràn đầy cảm động, nam nhân này xem ra là yêu thảm nàng rồi, mà sau khi nàng thành thực đối mặt với tình cảm của chính mình, cũng không muốn lại tra tấn hắn nữa.

“Yên tâm, ta không sao. Nếu kiếp này không làm được Tĩnh vương phi của chàng, ta sợ kiếp sau chàng còn tiếp tục quấn quít lấy ta, rõ ràng kiếp này ta nên chấp nhận số phận một chút thì tốt hơn.”

“Lời này của nàng có ý gì?”

Long Hạo Thiên buông người trong lòng ra, hai tay vẫn là nhanh chóng ôm chặt eo nhỏ của nàng, con ngươi đen như đuốc, ẩn ẩn nhảy lên vui sướng.

“Không phải chàng đã tấu thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta sao? Chàng đã xuất ra một chiêu này, ta còn có thể bỏ chạy sao.”

Đôi mắt sáng của Hải Diêu hơi nhắm, vẫn có vài phần oán hận, khẩu khí thở dài.

“Nàng là cam tâm tình nguyện sao? Vì sao? Hải Diêu, ta muốn nghe chính miệng nàng nói ra.”

Thật sự như hắn nghĩ sao? Tuy rằng thời gian này mơ hồ cảm giác được sự thay đổi của nàng, cảm giác nàng đối với hắn tựa hồ đã dần dần ỷ lại, nhưng ngày nào chưa nghe được chính miệng nàng nói ra, ngày đó hắn vẫn còn lo lắng.

Trong con ngươi đen của Long Hạo Thiên có nóng bỏng chờ mong, áp lực làm đáy lòng kích động, chuyên chú dừng ở nàng.

“Ta nhận thua.” Hai tay chủ động ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nhếch lên một nụ cười xán lạn.“Ta, Đông Phương Hải Diêu, cam tâm tình nguyện làm thê tử của chàng, làm Tĩnh vương phi của chàng.”

Con ngươi đen nóng cháy như lửa, khuôn mặt tuấn tú khó nén mừng như điên, hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt sáng của nàng, tiếng nói trầm thấp thâm tình nhỏ giọng nói:

“Không hối hận?”

Nghe vậy, Hải Diêu nhướng mi, giống như do dự, không xác định nhỏ giọng:

“Ta vẫn phải suy nghĩ thêm vài ngày nữa mới được, sư huynh luôn nói ta làm việc quá mức xúc động.”

“Nàng không có cơ hội hối hận.

Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, khuôn mặt tuấn tú vì lời của nàng mà hiện lên tức giận, môi lửa nóng đồng thời dán vào môi phấn hồng của nàng, đem thân thể mềm mại của nàng ngã lên trên giường, thân hình cao lớn cũng áp lên trên, hait ay chuyển động trên thân thể mê người của nàng, mỗi chỗ chạm đến, quần áo của nàng cũng tùy theo bị cởi ra, màn trướng buông xuống, trình diễn một hồi kích tình.

Long Hạo Thiên dùng hành động để chứng tỏ nàng không có một tia cơ hội hối hận.

Nàng rốt cục cũng là người của hắn.

Long Hạo Thiên nghiêng người dùng khuỷu tay chống má, con ngươi đen có một mạt ôn nhu, tay kia nhẹ sờ khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say trong lòng.

Nàng ở trong nắng sớm, xinh đẹp không thể tả xiết, một đầu tóc đen rối tung ở trên giường, khuôn mặt khi ngủ ngây thơ không hề phòng bị, có thể làm nam tử trong thiên hạ không thể rời mắt khỏi.

Hắn nghĩ nàng là mệt muốn chết rồi. Nàng không nên khơi mào tức giận của hắn, mới có thể làm hắn nhất thời không khống chế được, bất chấp thân mình nàng vẫn suy yếu, muốn nàng cả một đêm, cố ý từ trong miệng nàng nghe được những lời tuyệt không hối hận của nàng, mới bằng lòng buông tha nàng.

Người nào đó trong lòng phát ra tiếng ‘ưm’, hàng lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng chớp động, chậm rãi mở một đôi mắt sáng còn buồn ngủ, nhìn mình trần trụi đang trong ngực người trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó hiểu đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi tầm mắt chống lại một đôi con ngươi đen mỉm cười, thế này mới rồi đột nhiên bừng tỉnh.

“Long Hạo Thiên…… Chàng…… Ta……”

Nàng nhớ đến kích cuồng đêm qua, hai gò má phút chốc lửa đỏ, con mắt sáng hơi cụp, nhất thời lại không dám nhìn con ngươi đen nóng bỏng của hắn.

“Hạo Thiên, gọi ta là Hạo Thiên.”

Cánh tay sắt duỗi ra, dễ dàng đem người nào đó muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách kéo nhanh vào lòng, thân hình đồng dạng trần trụi chặt chẽ tướng hợp, bất để một tia khe hở.

“Hạo…… Hạo Thiên, đừng như vậy.”

Tầm mắt Hải Diêu chỉ dám nhìn chăm chú vào cổ hắn, không dám nhìn lung tung, hai gò má giờ phút này như nóng như lửa đốt, bàn tay to làm càn chuyển động ở phía sau càng làm cho nàng động cũng không dám động.

Nghĩ đến kích tình tối qua, đáy lòng không khỏi thầm nghĩ, nam nhân này thật đúng là không thể vui đùa, ép buộc nàng cả một đêm, làm giờ phút này thân mình nàng đau nhức, có thể chứng minh nàng hoàn toàn bị hắn ăn không còn mảnh vụn.

“Trải qua tối hôm qua, nàng còn thẹn thùng cái gì?”

Long Hạo Thiên ý định trêu nàng, hắn rất thích nhìn bộ dáng thẹn thùng luống cuống của nàng, bàn tay to cũng đặt lên cái bộ phận tròn tròn của nàng, làm cho nàng thở gấp, chăm chú nhìn con ngươi đen của nàng trở nên thâm trầm.

“Đã không còn sớm, chúng ta cũng nên dậy thôi.”

Hải Diêu nhỏ giọng nói. Chỉ sợ hắn nhất thời lại xúc động lên, hiện tại toàn thân nàng thật sự đau nhức, chỉ sợ hắn lại nổi thú tính, thì nàng hôm nay cũng đừng mong rời khỏi cáii giường này.

“Không vội.”

Vừa nói, thân hình cao lớn đồng thời đem nàng áp hướng giường, hai người mười ngón tay giao nhau, thân hình trần trụi đồng dạng chặt chẽ thiếp hợp, con ngươi đen thâm thúy lại có mạt lửa nóng.

Hải Diêu giật mình, sâu sắc nhận thấy được dục vọng tiến vào dưới đùi, hắn sẽ không lại……

“Hạo Thiên…… Chàng bình tĩnh một chút, ta…… Không được.”

Nàng thực không có cốt khí mà cầu xin tha thứ, hắn sẽ không thật sự muốn nàng hôm nay không thể xuống giường được chứ.

“Qua vài ngày, chờ thân thể nàng tốt hơn một chút, ta sẽ cùng nàng về Đông Phương phủ một chuyến, chính thức cầu hôn với đại ca nàng.”

Cái hôn nhẹ dừng ở cần cổ nàng, trượt một đường, đi xuống trước ngực tròn của nàng, lấy đầu lưỡi đùa nụ hoa phấn nộn của nàng, thở gấp mê người cũng đồng thời vang lên.

“Đủ rồi…… chàng nói cái gì cũng được.”

Khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp hiện lên động tình đỏ mặt, tiếng kêu nhỏ yêu kiều không ngừng từ trong miệng nàng phát ra.

Con ngươi đen tràn đầy tình dục giờ phút này nhìn chằm chằm thân thể tuyết trắng mềm mại của nàng, giống như phù dung nở rộ kiều diễm, làm người ta rời tầm mắt ra được, dưới thân vừa động, mi nàng hơi nhíu, tiếng than nhẹ cũng đồng thời vang lên.

“Hải Diêu, nàng là của ta, đời này chỉ thuộc về một mình ta.”

Dưới thân chuyển động dần dần nhanh hơn, con ngươi đen lửa nóng không buông tha mỗi vẻ mặt mê người khiến hắn động tình, tiếng nói trầm thấp cuồng bá biểu thị công khai ở bên tai nàng.

Hải Diêu sớm bị hắn không ngừng làm sâu sắc kích tình bao phủ, nương theo hắn một tay chủ đạo lấn tới, ở một lần cực hạn làm người ta rơi vào sâu trong cuồng tình, ngất ở trong lòng hắn.

“Quận chúa, người không thể vào đi, Vương gia có lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy tiểu thư.”

Hạnh Hoa nhanh một bước che ở trước cửa gỗ khắc hoa, không cho Long Thiên Kì bước vào trong phòng một bước.

“Hiện tại đều qua buổi trưa, sao đại tẩu còn chưa tỉnh lại? Có cần mời Đông Phương đại phu đến một chuyến hay không?”

Long Thiên Kì lo lắng hỏi. Ngày hôm qua khi đại tẩu được đại ca ôm trở về, vạt áo toàn máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đến giờ nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.

“Không cần…… Tiểu thư không có việc gì, chỉ là mệt muốn chết mà thôi.”

Sắc mặt Hạnh Hoa ửng đỏ. Còn nhớ rõ buổi sáng không cẩn thận nhìn thấy toàn thân tiểu thư che kín xanh tím đang ngủ say, thật đúng là hoảng sợ. Tuy rằng Vương gia thực tham món lợi nhỏ, nhưng tốt xấu cũng nên bận tâm tiểu thư có thương tích trong người, hẳn là kiềm chế một chút, cũng khó trách tiểu thư lại mệt thành như vậy.

“Hạnh Hoa, vì sao ngươi đỏ mặt? Ngươi nói đại tẩu mệt chết……”

Long Thiên Kì nói đến một nửa, rồi đột nhiên hiểu được, hai gò má cũng theo hồng lên. Hai cô nương chưa xuất giá, nháy mắt xấu hổ không biết phải nói gì.

“Nếu là như vậy, ta đây trễ một chút lại đến.”

Long Thiên Kì mới bước chân trước ra, hai phiến cửa gỗ phía sau cũng đồng thời bị mở từ trong ra, một thân tử sa váy(váy tím) thướt tha cười yếu ớt trong suốt nhìn hai người.

“Quận chúa mời vào.”

“Tiểu thư, ta đi đến phòng bếp mang giúp người một ít thức ăn.”

Hạnh Hoa cúi người với Hải Diêu, rồi lập tức đi xuống phòng bếp, để lại hai người một mình nói chuyện.

“Đại tẩu, thật ngại quá, đánh thức người. Mọi người về sau đều là người một nhà, tẩu gọi ta là Thiên Kì thì được rồi.”

Long Thiên Kì sợ run, xoay người đi vào trong phòng, bước vào trong phòng rồi cũng không quên xoay người cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Thiên Kì, muội đến tìm ta có chuyện gì sao?”

Hải Diêu thay nàng ấy rót ly trà, ngồi xuống ở bên cạnh nàng ấy, tò mò hỏi.

Long Thiên Kì nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của nàng hồi lâu, phiết phiết môi, lời lẽ mang oán trách nói ra kinh người.

“Đông Phương Kiệt, ngươi lừa ta rất thảm nha, hại ta còn vì ngươi khóc thật lâu, kết quả ngươi biến hóa nhanh chóng, biến thành đại tẩu của ta.”

Trên mặt tươi cười của Hải Diêu hơi cứng lại, trên mặt xinh đẹp khó nén kinh ngạc hỏi:

“Sao muội phát hiện ra?”

“Ngày hôm qua, khi người bị thương được đại ca ôm trở về phòng, ta vừa vặn đi ngang qua ngoài cửa phòng, nghe được Đông Phương đại phu nói người năm nay liên tục gặp tai ương, đầu tiên là rơi xuống vách núi, hiện tại lại bị thương, đều là do huynh muội Tu La ban tặng. Còn có, Thành Cương vẫn gọi người là sư muội, lúc đó ta mới bừng tỉnh đại ngộ, Đông Phương Kiệt cùng Đông Phương Hải Diêu căn bản chính là cùng một người. Bất quá, người yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài.”

Cũng khó trách lần đầu tiên lúc nàng nhìn thấy nàng ta khôi phục nữ trang, còn có một loại cảm giác quen thuộc, lúc ấy nàng còn tưởng rằng là vì quan hệ sinh đôi.

“Thiên Kì, thật có lỗi, ta lừa muội, hại muội vì ta mà thương tâm.”

Hải Diêu áy náy nói. Nếu thân phận đã bị phát hiện, nàng cũng không có gì giấu diếm, ngược lại bởi vì không cần lừa gạt nàng ấy mà mừng rỡ thoải mái.

“Nói đến chuyện thương tâm, làm cho ta nghĩ đến một việc.”

“Việc gì?”

“Còn nhớ khi người bị La Sát làm hại rơi xuống vách núi, khi đó bộ dáng đại ca hung ác nham hiểm điên cuồng cũng thật làm cho người ta sợ hãi. Huynh ấy vẫn tin tưởng người không chết, cùng Thành Cương hai người hết ngày này đến ngày khác, nghĩ tất cả các biện pháp muốn xuống dưới vách núi để tìm người. Thật vất vả xuống được dưới núi, lại tìm không thấy thi thể của người, đại ca lúc buồn lúc vui, không ngờ lúc đó lại nghe được tin tức tẩu đã chết, lúc ấy vẻ mặt bi thống của đại ca làm lòng người chua xót không đành lòng; Vì chứng thực tin về cái chết của người, hắn một khắc cũng không dám dừng lại, phong trần mệt mỏi tiến đến Lạc Dương.”

Long Thiên Kì nói đến đây, thở dài. Đại ca thật đúng là không yêu thì thôi, vừa yêu đã kinh người, mà việc này, đại tẩu hẳn là phải biết mới được.

“Đại tẩu, đại ca hắn thật sự thực yêu người.”

“Ta biết.”

Con mắt sáng hơi hạ, nếu không nhờ đáy lòng đã hiểu được, lòng của nàng cũng sẽ không hãm nhanh như vậy.

“Đông Phương Kiệt trước kia, ta một lòng thầm muốn khiến hắn trở thành phu quân của ta; Mà hiện tại Đông Phương Hải Diêu, ta thực vui vẻ người có thể trở thành đại tẩu của ta.”

Long Thiên Kì chủ động cầm hai tay của nàng, nét mặt xinh đẹp biểu lộ một chút cười xán lạn, thiệt tình nói.

“Cám ơn muội.” Nàng cầm lại tay của nàng ấy, dễ dàng nhìn thấu tâm sự của nàng ấy, cười trêu nói:“Trong lòng muội nhất định suy nghĩ, bất luận kết quả như thế nào, ta đều là người của Long gia các người, đúng không?”

Nghe vậy, Long Thiên Kì hơi ngây ra, nghịch ngợm thè lưỡi, cười to ra tiếng.

“Đại tẩu, người quả thực trí tuệ, cũng khó trách đại ca lại chung tình đối với người như thế.”

Đông Phương phủ - Hồng Lăng viện

Ban đêm trời đông giá rét, hoa mai trong viện sớm nở đầy vườn, trong không khí lộ ra một cỗ lãnh liệt.

Đông Phương Hải Diêu nhìn chung quanh chỗ của chính mình; Chỗ Hồng Lăng viện này năm ấy nàng mười sáu tuổi mới chính thức trở về, sau lại được ngự ban làm Ngọc Diện thần bộ, đi khắp đại giang nam bắc, một năm chỉ về vài lần, mà hiện tại nàng sắp xuất giá, về sau cơ hội trở về lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Suy nghĩ cái gì?”

Tiếng nói hùng hậu vang lên ở bên tai nàng, một đôi cánh tay sắt từ sau ôm lấy toàn bộ thân mình của nàng, áo khoác rộng mở đem thân thể mềm mại hơi lạnh của nàng toàn bộ vây lấy.

“Không có gì. Chàng cùng ba vị huynh trưởng nói chuyện thế nào rồi?”

Lần này bọn họ trở về, chủ yếu là thảo luận hôn ước của hai người, cũng vì giải tỏa nghi ngờ trong lòng, muốn nhờ đại ca chính miệng chứng thực chuyện hai mươi năm trước; Không ngờ đại ca trả lời thật đúng là xác minh lời Long Hạo Thiên nói, hai người thật sự có tồn tại hôn ước.

Hai mươi năm trước, nàng còn đang trong bụng mẫu thân, mẹ ruột hai người đã chính miệng đồng ý muốn ký kết lương duyên, năm ấy đại ca vừa mới mười tuổi vừa vặn liền ở bên cạnh mẫu thân, đem sự việc kể lại rõ ràng.

“Mùng tám tháng sau là ngày lành, liền chọn ngày đó thành hôn. Nàng đã đứng đây bao lâu rồi? Sao thân thể đều lạnh như vậy.”

Mày rậm hơi nhíu. Mấy ngày nay, hắn vẫn thập phần cẩn thận chăm sóc thân thể của nàng, nhưng nàng lại luôn có vẻ việc không đáng lo, bên ngoài lại thổi gió lạnh, nếu là nàng lại nhiễm phong hàn, xem hắn sẽ không buông tha nàng thế nào.

“Chỉ đứng một lúc. Đứng đây với ta một chút, lát nữa chúng ta hãy vào phòng.”

Hải Diêu xoay người ở trong lòng hắn, hai tay chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt xinh đẹp rúc vào cổ hắn, thổi khí như hoa lan nhỏ giọng nói.

“Được rồi, chỉ một lúc thôi.”

Trong con ngươi đen có mạt sủng, cúi người ở giữa trán nàng nhẹ hôn một cái, dùng áo khoác màu đen gắt gao bao chặt lấy nàng.

“Cách hôn lễ còn một tháng thời gian, ta muốn ở lại trong Đông Phương phủ, ở bên các huynh trưởng nhiều chút, chàng về vương phủ trước đi.”

Bốn huynh muội bọn họ luôn luôn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, có điều cảm tình vẫn là thâm hậu như trước, trước khi xuất giá, nàng thầm nghĩ ở lại trong phủ, ở bên bọn họ nhiều chút.

“Nàng là muốn đuổi ta sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thiên hơi trầm xuống, thành thói quen ban đêm có thân thể mềm mại của nàng làm bạn, nay muốn hắn một mình, sao mà ngủ được? Chỉ sợ là cô chẩm nan miên*.

*cô chẩm nan miên : một mình khó ngủ

“Chẳng lẽ chàng cũng muốn ở lại?” Nàng mỉm cười ngửa đầu, cố ý hỏi hắn.

“Có gì không thể. Nàng đã muốn ở lại, ta đây liền cùng nàng ở lại, đến trước một ngày nàng xuất giá, ta mới về vương phủ.”

Dù sao hắn chính là không muốn rời khỏi nàng. Thật vất vả điều dưỡng thân thể nàng tốt lên, với tính tình không cẩn thận của nàng, vạn nhất nàng lại làm cho chính mình bị bệnh, người đau lòng chính là hắn nha.

Hải Diêu nhưng cười không nói, cũng không nói thêm gì nữa, giờ phút này hai người không tiếng động, ôn tồn ẩn ẩn quấn quanh ở hai người làm tâm nàng sinh quyến luyến.

“Hạo Thiên, ta yêu chàng.”

Rất khó tưởng tượng chính mình lại ỷ lại một người như thế. Nàng bị thương mấy ngày nay, hắn cẩn thận che chở, làm cho nàng không thể không động tâm, tuy rằng hắn sớm biết tâm ý của nàng, nhưng nàng vẫn thiếu hắn một câu bày tỏ rõ ràng.

Cánh tay sắt vây quanh thân nàng phút chốc buộc chặt, khuôn mặt tuấn tú chạm vào vành tai và tóc mai của nàng, tuy rằng sớm hiểu được tâm ý của nàng, nhưng hắn luôn luôn chờ nàng chính miệng nói ra tâm ý của mình, mới có thể làm cho hắn chân chính yên tâm.

“Nếu, ta cuối cùng vẫn không thể yêu thương chàng, chàng cũng không có khả năng thả ta đi, đúng không?”

“Đúng vậy. Đối với nàng, ta vĩnh viễn không thể buông tay.” Hắn thản nhiên thừa nhận.

“Ta thật cao hứng, cuối cùng ta như chàng mong muốn yêu thương chàng, nếu không chỉ sợ chàng sẽ là ác mộng lớn nhất của cuộc đời ta.”

Muốn thoát khỏi đeo bám của hắn khó như vậy, chỉ sợ nàng đời này đều mất đi tự do.

“Thật cao hứng nàng biết được điều này. Ta yêu nàng, Đông Phương Hải Diêu.”

Cúi đầu thâm tình hôn nàng, cùng môi mềm mại của nàng gắt gao dây dưa.

Đời này, Long Hạo Thiên hắn đã nhận định Đông Phương Hải Diêu nàng rồi, có chết cũng sẽ không buông tay, mà nàng cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

Đóa hoa màu trắng theo gió nhẹ nhàng bay xuống, dừng ở trên người hai người.

Bóng đêm càng đậm.