Trong rừng trúc ngập tràn sương mù ban sớm, bảng lảng mang theo chút lạnh lẽo, chân người đạp trên lớp cỏ khô dày, phát ra thanh âm xào xạo. Một tiếng chim kêu sắc nhọn vang cọng cả khu rừng. Lâm Duệ Hi ngẩng đầu, nheo nheo hai mắt, nhìn vài tia nắng đang cố xuyên qua lá cành rậm rạp….
Cỏ từ bốn phía bỗng nhiên rung động, một bóng người xuất hiện đột ngột từ phía sau, dùng sức trụ chặt thân thể hắn. Lâm Duệ Hi hoảng sở, quay đầu lại. Chỉ thấy hé lộ ra một nụ cười – gương mặt *** đạng hướng mặt mình tiến tới, trước khi bờ môi của nam nhân kia chạm vào mình, Lâm Duệ Hi cuống cuồng kêu to: “Cút ngay—–!!”
Rầm ——
Một bình hoa sứ tráng men xanh hoàn hảo rơi xuống đất, vỡ tan tành, gã sai vặt cầm khăn lau đứng một bên, vẻ mặt kinh hãi nhìn mấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
Lâm Duệ Hi mờ mịt mở to mắt, nhìn xà nhà trên cao chạm trổ hoa văn tinh xảo. Hán thở hổn hển một hồi mới phục hồi lại tinh thần, nguyên lai, chỉ là mộng a…. Lâm Duệ Hi không để ý đến lễ nghi, ngã xuống ghế dựa.
Cẩm Hoan Thúc nghe thấy âm thanh ban nãy, từ ngoài cửa chạy vội vào: “Làm sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì?”
“Ta làm vỡ bình hoa…” Gã sai vặt trả lời, vẻ mặt khổ sở.
Lâm Duệ Hi nửa ngồi dậy, nói: “Cẩm Hoan Thúc, mặc kệ hắn đi, là ta nói mớ làm hắn sợ…”
“Như vậy a… đừng lo, quét dọn sạch sẽ là được rồi.” Cẩm Hoan Thúc đi tới trước mặt Lâm Duệ Hi, quan tâm hỏi: “Thiếu gia, người mấy ngày nay luôn luôn gặp ác mộng, có thể là đầu óc căng thẳng quá, hay để ta sai trù phòng làm canh nhân sâm cho ngươi tẩm bổ một chút?”
“Không cần phiền phức thế, để vài ngày tự khắc sẽ hết thôi.” Lâm Duệ Hi khoác thêm áo ngoài, đứng lên.
“Nhân sâm cùng đông trùng hạ thảo trong nhà vốn sẵn, chi bằng đun cách thủy lên…” Cẩm Hoan Thúc còn chưa nói xong, Lâm Duệ Hi đã nghi hoặc hỏi:
“Trong nhà có rất nhiều nhân sâm cùng đông trùng hạ thảo?”
Cẩm Hoan Thúc lúc này mới phát giác mình lỡ lời, dưới ánh mắt lạnh của Lâm Duệ Hi, ấp úng nói: “ Đúng vậy…đều là do một vị khách nhân đưa tới.”
“Khách nhân nào? Sao ta không biết?”
“Là do một quan lão gia sai người đưa tới, bọn họ thấy người không có ở nhà, hỏi thăm vài tiếng, sau đó để lễ vật lại rồi đi.”
“Ngươi thế nào không nói với ta một tiếng đã tùy tiện thu lễ của người ta?” Lâm Duệ Hi trách cứ.
“Nếu không thu thì hạ nhân người ta sẽ nói phủ chúng ta khinh người a, hơn nữa thiếu gia mấy ngày nay hôm nào cũng tiến cung gặp hoàng thượng, trở về vô cùng mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ ngay, lão nô là không tìm được cơ hội nói với người. Vì vậy đành tự ý đứng ra làm chủ…” Cẩm Hoan Thúc hơi cúi đầu, nói.: “Nếu như thiếu gia thấy không thỏa đáng, lão nô lập tức sai người đưa trả lễ vật…”
“Không cần, nhận lễ rồi trả lại, càng thêm bất hảo…” Lâm Duệ Hi nói, giọng có đôi chút giận: “Cẩm Hoan Thúc, lần sau chú ý một chút, không được thu lễ của người khác, bọn họ tìm đến cửa phủ đều có dụng tâm riêng, lễ vật không phải thứ tặng không, nếu nhận tất sẽ phải giúp lại họ điều gì đó. Ngươi cũng biết, ta cũng không muốn a dua theo bọn họ, không cần tạo quan hệ không cần thiết làm gì.”
“Lão nô biết…” Cẩm Hoan Thúc cúi đầu nghe hắn giáo huấn, đương lúc đó, A Quảng từ ngoài cửa đi vào, cầm trong tay một tấm thiệp mời.
“Thiếu gia, đây là thiệp mời của Cung thân vương đưa tới, mời người tối nay tới vương phủ thưởng hoa,”
“Lại nữa?” Lâm Duệ Hi lộ ra biểu tình không kiên nhẫn: “Đưa một ít lễ vật qua, nói lại với họ ta còn có công vụ cấp bách không đến được, chuyển thêm lời cảm ơn của ta nữa.”
“Thiếu gia…” A Quảng nói, mang theo hàm ý: “Yến hội lần này người nhất định phải tham gia.”
Lâm Duệ Hi khẽ nhếch lông mày, lạnh lẽo nói: “Ngươi lại có ý gì?”
“Thiếu gia đối với tình hình trong triều không mấy quan tâm, đương nhiên không biết.” A Quảng thao thao bất tuyệt: “Hiện nay trong triều chia làm hai phe chính, một bên là quan viên do Trần Chi Hiếu trần đại nhân đứng đầu, một bên là phái vương tôn quý tộc do Cung thân vương dẫn đầu…Từ trước hai phái này đã tranh giành quyết liệt, không ai chịu nhường ai. Thiếu gia hiện nay là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, thế nên hai bên đều muốn lôi kéo người, nhượng người trước mặt hoàng thượng nói thêm mấy lời…”
“Thì sao? Ta cũng không định sẽ nghiêng về phía nào cả!” Lâm Duệ Hi chán ghét nói, hắn ghét nhất chính là tranh chấp chốn quan trường, không đếm xỉa đến c hính là lựa chọn tốt nhất.
“Thiếu gia, lần trước không phải người đã tham gia tiệc của Trần đại nhân sao?”. Một lời của A Quảng khiến Lâm Duệ Hi tỉnh ngộ, hắn hiểu ra ý người nọ, lẩm bẩm nói:
“Cũng đúng, nếu ta cự tuyệt Cung thân vương, chẳng khác nào thừa nhận đã vào phe của Trần Chi Hiếu…Sớm biết như vậy, đã sớm từ chốt lời mời của Trần Chi Hiếu…”
Yến hội kia đối với hắn quả thực chính là khởi nguồn cho tai họa, không chỉ khiến bản thân bị cuốn vào tranh đấu chốn quan trường, còn hai bắng bị tên Ngũ vương gia đáng hận kia cợt nhả!!! Lâm Duệ Hi càng nghĩ càng hận, chỉ là nước đã đỏ đổ đi khó hốt lại được.
“Đúng là vậy, thiếu gia mình bạch là tốt rồi, cho nên, để chứng minh ngài hoàn toàn trung lập, yến hội này người nhất định phải đi.” A Quảng vẫn nỗ lực thuyết phục, Lâm Duệ Hi chỉ đành cam chịu nói:
“Ta biết rồi, ta đi là được rồi!”
Phụ đệ của Cung thân vương cùng trạng nguyên phủ cách nhau ba con phố, đi bộ cũng chỉ mất có một tuần trà. Lâm Duệ Hi trước khi đi, Cẩm Hoan Thúc đã nhượng A Quảng hộ tống hắn, nhưng bị hắn cự tuyệt.
A Quảng thái độ ứng xử khôn khéo, cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, nhưng Lâm Duệ Hi vẫn là cảm thấy hắn có nhiều điểm không vừa mắt, không làm sao thích hắn từ tận đáy lòng được. Hắn từ trước đến nay vẫn đơn giản như vậy, thích ai thì phải cam tâm tình nguyện từ tận đáy lòng.
Tới vương phủ, sau khi đưa thiếp mời, một gã nô bộc đốt đèn ***g, đưa hắn vào trong hoa viên. Trong vườn phiêu đãng hương thơm nồng đậm của hoa cơ, đèn ***g đủ màu sắc treo trên các cành cây, trong vườn vô số loài hoa đang nở rộ. Trong vườn kê nhiều bàn tròn lớn, trên bàn bày đủ các loại hoa quả tươi cùng điểm tâm đẹp mắt. Khách nhân lần lượt ngồi xuống bên bàn, cùng uống rượu, cùng ngắm hoa, bàn chuyện phiếm.
Sauk hi Lâm Duệ Hi đi tới, đám người đang tán chuyện dừng lại một chút, vài người đưa mắt ngầm đánh giá hắn, chụm đầu xì xào gì đó. Lâm Duệ Hi đưa mắt nhìn, ở đây chỉ có mấy người là hắn nhận ra, gia chủ Cung thân vương lại chưa xuất hiện, hắn nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, đứng cũng không được, mà ngồi thì cũng không thoải mái cho lắm. May là có vài khách nhân tương đối nhiệt tình chủ động lại gần cùng hắn hàn huyên, Lâm Duệ Hi liền thuận thế cùng bọn họ ngồi xuống.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, người hầu đột nhiên hô: “Cung thân vương tới —-Ngũ vương gia tới—“
Ngũ vương gia? Lâm Duệ Hi kinh ngạc quay đầu lại. Một anh vĩ nam tử xấp xỉ hai mươi tuổi mặt mày tiêu sái bước tới trong tiếng trầm trồ của khách nhân, đi bên cạnh hắn chính là Lôi Hạo Tường.
Nghĩ không ra lại gặp hắn ở đây! Lâm Duệ Hi sắc mặt lập tức trầm xuống, thế nào mà chính bản thâm trăm phương nghìn kế muốn tránh hắn, hắn lại cứ nhằm trước mặt mình mà xuất hiện????
Tân khách nhất loạt đứng lên, vây quanh hai nam nhân mới xuất hiện, nhất thời dấy lên một trận chào hỏi sáo rỗng. Lâm Duệ Hi nhờ đoàn người đó che chắn, một mình trốn ở trong góc khuất, thầm mong tất cả mọi người đừng có ai để mắt tới hắn. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Cung thân vương một bên cười đáp lại lời thăm hỏi của khách nhân, một bên thẳng hướng hắn mà bước tới.
“Lâm đại nhân, hoan nghênh ngươi quang lâm tệ xá, đứng là đã nể mặt bổn vương rồi.” Cung thân vuonwg chủ động bắt chuyện, Lâm Duệ Hi chỉ có thể khách sáo trả lời: “Thân vương quá khách khí, cảm tạ ngài đã mời ta…”
“Tới đây, đừng ngồi ở chỗ này. Chỗ của ngươi ở chỗ này.” Cung thân vương thân thiết kéo lấy cánh tay hắn, đem hắn ngồi trên ghế. Lâm Duệ Hi miễn cưỡng phải bày ra dáng tươi cười, ngồi ở chỗ Cung thân vương an bài cho hắn — vừa vặn ngay bên cạnh Lôi Hạo Tường.
Lôi Hạo Tường không để ý thần sắc chán ghét của đối phương đối với mình, thân thiết bắt chuyện với Lâm Duệ Hi: “ Lâm đại nhân, không nghĩ chúng ta lại gặp ở đây. Ngài xem, quả thật chúng ta có duyên a…”
“Có lẽ vậy.” Lâm Duệ Hi cười không nổi, chỉ lãnh đạm nói một câu. Hắn ở trong lòng thầm mắng, nếu là duyên thì chỉ có là nghiệt duyên thôi!!! Nếu như biết hắn sẽ đến, thì dù mình có bị cho là về phe Trần Chi Hiếu cùng tuyệt đối không đặt chân đến cái yến tửu này!!!
Lôi Hạo Tường là vương gia, tự nhiên cùng một phái với Cung thân vương!! Đều là trách mình suy nghĩ không chu đáo, đáng lẽ trước khi đến phải hảo hảo điều tra xem hai người họ có giao tình không mới phải, Lâm Duệ Hi trong lòng không ngừng tự rủa xả.
Lôi Hạo Tường là người thông mình, thấy sắc mặt Lâm Duệ Hi âm tình bất định, biết là hắn không vui khi nhìn thấy mình. Hắn âm thầm thở dài, Lâm Duệ Hi bất luận là phẩm cách hay tài năng hắn đều vô cùng yêu thích, hắn từ trước đến giờ rất thích kết giao với những bằng hữu như thế này, Chỉ tiếc trước đây đã trót có hành vi không phải, xem ra muốn cùng Lâm Duệ Hi kết giao còn khó hơn lên trời a.
Hai người họ trong bụng đều có tâm sự, không ai nói với ai câu nào. Mãi đến khi Cung thân vương đứng lên kính rượu khách nhân, hai người mới cùng nâng chén rượu lên đáp lại.
Cung thân vương hăng hái hướng Lâm Duệ Hi nói:
“Lâm đại nhân là tân khoa trạng nguyên, hiện nay được hoàng thượng vô cùng coi trọng, không biết ngài sắp tới sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?”
“Ta không có dự định gì, tất cả đều theo an bài của hoàng thượng.” Lâm Duệ Hi khéo léo trả lời.
“Hoàng thường trước nay rất biết dùng người, Lâm đại nhân vô cùng am hiểu thi từ ca phú, mày nay đang trống một ghế học sĩ của Hàn Lâm viện, nói không chừng bệ hạ sẽ bổ nhiệm Lâm đại nhân làm a.”
“Đa tạ thân vương coi trọng, chỉ là, tại hạ không dám tùy tiện phỏng đoán ý tứ của bệ hạ.”
“Không việc gì, không việc gì! Bệ hạ phi thường anh minh, sáng suốt a!” Cung thân vương bất ngờ hạ giọng: “Thế nào? Lâm đại nhân đối với chức vụ này không biết có hứng thú không? Ta khả dĩ có thể hướng bệ hạ đề cử, ta đảm bảo trừ ngươi ra, không ai có thể đảm nhận vị trí này.”
“Cảm tạ ý tốt của thân vương, ta vẫn là chờ bệ hạ an bài.” Lâm Duệ Hi không muốn nhận ân tình này, Cung thân vương lại không hề phật ý, hắn hướng Lôi Hạo Tường nháy mắt ra hiệu, muốn hắn cùng thuyết phục Lâm Duệ Hi. Lôi Hạo Tường thấy, nhưng chỉ cười cười lắc đầu, xem như không có chuyện gì tiếp tục uống rượu. Cung thân vương nhất thời bày ra vẻ mặt chán nản, hừ nhẹ một tiếng, đanh mặt lại. Lâm Duệ Hi ngồi giữa hai người họ, cảm thấy không được tự nhiên.
Tới khi bắt đầu diễn xướng ca vũ, bầu không khí lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Khách nhân khi thấy vũ cơ xinh đẹp đứng đầu, nhất thời nổi lên một trận xì xào, tiếng nhạc khí nổi lên, xen lẫn với thanh âm tán thán.
“Người kia không phải là vũ nương đệ nhất của “Yêu Nguyệt Phường” – Thủy Lăng Lan cô nương sao?
“Đúng vậy, nàng không phải vẫn luôn nói là chỉ bán nghệ không bán thân, chỉ tiếp khách ở Yêu Nguyệt Phường thôi sao? Sao lại ở chỗ này?
“Có cái gì khó hiểu? Với tiền tài quyền thế của Cung thân vương, đem Thủy cô nương mua về, làm một chức chuyên chúc vũ cơ (chuyên lo ca múa) trong phủ có gì khó?”
“Cũng đúng a”
Cung thân vương nghe được mấy lời bàn tán, trong lòng đắc ý không thôi. Hắn nhẹ vẫy tay với Thủy Lăng Lan,, đối phương lập tức yểu điệu thướt tha bước tới bên hắn, Trên người của Thủy Lăng Lan đặc biệt phát ra một cỗ hương khí, là hương cỏ Chi Lan thanh khiết vô ngần, thứ hương khí này dường như có ma lực thần bí tác động lên người nam tử, Lâm Duệ Hi sau khi ngửi thấy, trong lòng cũng không khỏi dâng một trận nhộn nhạo.
Cung thân vương vòng tay ôm lấy vòng eo thon mảnh của Thủy Lăng Lan, khẩu khí đắc ý nói: “Lan nhi, lại đây, kính rượu mấy vị quan nhân này.”
“Dạ.” Thủy Lăng Lan ôn nhu trả lời, nâng lên chén rượu kính rượu khách nhân.
Đến phiên Lôi Hạo Tường ánh mắt của nàng đột nhiên nổi một tia ba động, nhưng Lôi Hạo Tường thần sắc vẫn như cũ không biến đổi. Hắn đưa chén nhượng nàng rót rượu, Thủy Lăng Lan chậm rãi rót đầy cho hắn. Ngay khi chén rượu vừa đầy, một tờ giấy nhỏ từ trong tay nàng trượt xuống, nằm lại trên tay Lôi Hạo Tường, cũng bởi có tay áo dài che khuất, các khách nhân khác bao gồm cả Cung thân vương không phát hiện ra, chỉ có Lôi Hạo Tường – người ngồi gần Lôi Hạo Tường nhất là nhìn thấy rõ ràng.
Thủy Lăng Lan rót rượu xong, xem như chưa có việc vừa rồi xảy ra, trở về nhu thuận ngồi trên đùi Cung thân vương, trêu đùa cùng hắn. Lôi Hạo Tường cầm tờ giấy, nhanh chóng xem xong, lập tức xé nát, ném vào khóm hoa gần đó.Hắn vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt vừa nghi hoặc lại xen chút hiếu kỳ của Lâm Duệ Hi. Lâm Duệ Hi bị hắn bắt gặp mình đang lén lút quan sát, bất quá hắn tự nhủ không việc gì phải hoảng sợ, hắn lạnh lùng nhìn Lôi Hạo Tường đang bối rối, liếc mắt một cái, rồi quay mặt đi.
Lôi Hạo Tường biết Lâm Duệ Hi phát hiện mình cũng Thủy Lăng Lan quan hệ không bình thường, bất quá hắn tỏ tường tâm địa đối phương, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Lôi Hạo Tường phóng tâm mà cười, trong nháy mắt uống cạn chén rượu.
Sau đó, hắn kiếm một cớ ly khai. Sau đó không bao lâu, Thủy Lăng Lan cũng rời bàn tiệc. Lâm Duệ Hi cũng đoán là bọn họ hẹn nhau gặp mặt, hắn nhìn Cung thân vương hiện tại vẫn không hay biết gì, vẫn còn cùng khách nhân đấu rượu, lòng không khỏi dấy lên một trận thương cảm. Thực sự là tên ngốc mà!! Cơ thiếp của ngươi cùng bằng hữu của ngươi hẹn hẹn hò hò, thế mà ngươi còn có tâm trí ở chỗ này uống rượu. Song song thương cảm cho Cung thân vương, dĩ nhiên hình tượng Lôi Hạo Tường trong lòng Lâm Duệ Hi lại càng thêm một phần kinh khủng – tên tiểu nhân dối trá thấy sắc quên bạn a!!!!
Gần mực thì đen, bản thân tuyệt đối không thể cùng người như thế kết giao, Lâm Duệ Hi trong lòng đã hạ quyết tâm như thế.
Lôi Hạo Tường mãi cho đến khi tiệc đã gần tàn mới trở về, hắn, xem như không gì xảy ra cùng Cung thân vương nói chuyện phiếm, một chút áy náy ăn năn cũng không có!!! Lâm Duệ Hi trong lòng lại càng khinh bỉ, nhìn cũng chả buồn liếc hắn một cái!
Khách nhân lần lượt đứng lên ly khai, Lâm Duệ Hi cũng hướng phía Cung thân vương chào từ giã. Cung thân vương khách khí nói:
“Trời cũng đã khuya, một mình ngươi về sợ không an toàn, hay để ta chuẩn bị một cỗ kiệu tiễn ngươi?”
“Đa tạ hảo ý của ngài, bất quá không cần thiết, phủ ta cách vương phủ cũng không xa, một mình trở về cũng được rồi.” Lâm Duệ Hi vẫn như trước chối từ.
“Nếu đã vậy, ngươi đi cẩn thận.”
“Cảm tạ thân vương. Tái kiến!”. Lâm Duệ Hi sau khi hướng hắn từ biệt, một mình ly khai. Hắn vừa ra khỏi đại môn vương phủ được một lúc, Lôi Hạo Tường đã dẫn theo một gã nam phó đuổi theo.
“Lâm đại nhân, đợi ta một chút.” Lôi Hạo Tường chạy vượt qua hắn, nói: “Chẳng phải phủ của hai chúng ta cùng đường sao, không bằng cùng nhau trở về?”
Lâm Duệ Hi liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời: “Cảm tạ Ngũ vương gia quan tâm, nhưng ta nghĩ không cần thiết, chúng ta cứ ai đi đường nấy, không liên can gì đến nhau cả.”
Lôi Hạo Tường sao lại không nhìn ra thái độ khinh bỉ của hắn, mới cẩn thận dò xét: “Lâm đại nhân…không phải ngươi đối với ta có cái gì hiểu lầm chứ?”
“Tại hạ không dám!” Lâm Duệ Hi ôn hòa trả lời. Lôi Hạo Tường biết hỏi lại cũng không có kết quả, không thể làm gì khác là thay đổi trọng tâm câu chuyện.
“Lâm đại nhân trong nhà cũng có không ít nô bộc? Lần sau nếu đi dự tiệc, mang theo một hai người hầu sẽ tốt hơn, có gì cũng tiện xử lý. Đặc biệt những yến tiệc chiêu đãi kiểu này, khi về có người hộ tống cũng an toàn hơn..”
“Đa tạ vương gia quan tâm, tại hạ thân phận thấp hèn, không thể so với vương gia cành vàng lá ngọc, cuộc đời cũng chưa từng làm qua chuyện ám muội gì, mấy kẻ phạm pháp hẳn lả cũng không thèm để ý tới ta đi.” Lâm Duệ Hi trào phúng nói.
“Lâm đại nhân hà tất phải nói vậy? Ta chỉ là…” Ta chỉ là lo lắng cho ngươi a, Lôi Hạo Tường muốn nói thế, nhưng những lời này bất quá cũng chỉ là tự hắn đa mang, lời lại nuốt xuống không nói ra.
Bọn họ đi được một đoạn đường, mặt đất bỗng nổi một trận gió lạnh, ngay sau đó, một trận mưa không hề báo trước ào ạt trút xuống. Lâm Duệ Hi cố chấp muốn đội mưa chạy về, nhưng lại bị Lôi Hạo Tường cường ngạnh lôi vào tránh dưới một mái hiên.
“Cơn mưa này chỉ một chốc là tạnh, dừng một chút đi, nếu đội mưa về, nếu bị nhiễm phong hàn thì bất hảo.” Lôi Hạo Tường khuyên nhủ, Lâm Duệ Hi biết hắn nói có lý, cũng không phản bác lại.
Hắn tìm trong tay áo chiếc khăn tay, muốn lau qua mặt. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy, nghĩ thầm có thể là đã quên mang theo. Lôi Hạo Tường nãy giờ vẫn im lặng đứng bên quan sát, quan tâm nói: “Ngươi dùng tạm của ta đi…”
Hắn lấy khăn tay từ trong tay áo, đang muốn đưa cho Lâm Duệ Hi, thì một chiếc khăn lụa màu lam nhạt rơi ra từ ống tay áo hắn, rơi xuống bên chân Lâm Duệ Hi. Lâm Duệ Hi nhìn hắn khom lưng nhặt, chiếc khăn lụa đó trên mặt có thêu mấy đóa hoa lan vô cùng tinh tế, lại còn phảng phất tứ hương thơm tinh tế của cỏ Chi Lan.
Lâm Duệ Hi nhớ rõ, vị đạo kia chính là hương khí đặc biệt chỉ có trên người Thủy Lăng Lan cô nương. Hơn nữa hình đóa hoa lan cùng tờ giấy hắn thấy ban nãy, hắn lập tức đoán được lại lịch của chiếc khăn tay nọ.
Lôi Hạo Tường mặt hơi bối rối, đem khăn lụa nhét trở lại. Lâm Duệ Hi thu tay áo mình, tùy tiện lau một hồi. Hai người trầm mặc đứng dưới mái hiên, nô bộc của Lôi Hạo Tường đứng ở phía xa, thỉnh thoảng vươn tay xem có còn mưa hay không.Lâm Duệ Hi hơi ngẩng đầu, hai mắt mông lung nhìn màn mưa dày đặc trong đêm. Xà nhà phía trên treo một hàng đèn ***g giấy, mang theo sắc vàng nhạn nhạt phủ lên mình hắn. Lôi Hạo Tường xuất thần nhìn hắn, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng kiên nhẫn, mở miệng giải thích:
“Ta cùng Thủy Lăng Lan cô nương lúc nãy, kỳ thực không có gì ám muội…”
Lâm Duệ Hi nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn: “Đó là việc riêng của vương gia, người không cần nói cùng ta…”
“Ta chỉ không muốn Lâm đại nhân đối với ta có hiểu lầm.” Lôi Hạo Tường chân thành nói, lời lại ẩn chưa đôi ba phần tha thiết.
Nguyên lai hắn muốn vãn hồi chút thể diện? Có gan làm còn sợ người khác biết? Lâm Duệ Hi đối với hắn ấn tượng đã không tốt, lúc này lại càng thêm coi thường, không khỏi mang ngữ khí chua ngoa đáp lại: “Ta hiểu, nguyên lai là ta hiểu lầm, bất quá xin vương gia yên tâm, ta không phải là một kẻ không biết nặng nhẹ. Mà dù cho ta đối với ngài có “hiểu lầm”, cũng không ảnh hưởng gì đến vương gia cả.”
“Xem ra thành kiến của Lâm đại nhân đối với ta rất lớn…” Lôi Hạo Tường bất đắc dĩ thở dài
“Không dám, ta chỉ là tin vào điều ta thấy.” Lâm Duệ Hi ngẩng đầu, kiên cường nói.
Lôi Hạo Tường nhất thời nóng nảy, nhịn không được nói: “Thế nhưng, có một số việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà xét đoán…”
“Tại hạ đã hiểu!”
“Ta cùng Thủy Lăng Lan cô nương vốn là người quen cũ, không nghĩ rằng ta ly khai kinh thành một thời gian, khi trở về nàng đã trở thành vũ cơ trong Cung thân vương phủ. Chúng ta lần này bất quá gặp mặt chỉ là nói câu thoại biệt (chia sờ tay T^T), cũng không có làm chuyện gì quá giới hạn.” Lôi Hạo Tường thẳng thắn đem chuyện kể ra. “Còn có chiếc khăn lụa kia, là năm xưa ta đưa cho nàng, giờ nàng đem trả lại, coi như làm một cái kết thôi.”
Hắn nói ra những điều này, đơn giản chỉ là muốn Lâm Duệ Hi đối với hắn nhìn nhận lại, nhưng Lâm Duệ Hi vẫn như trước thần tình lãnh đạm.
“Vương gia, vị thanh giả tự thanh, nếu người cùng Thủy cô nương khi đó trong sạch, người cẳn bẳn cũng không cần để ý đến cái nhìn của ta. Ta cũng đã nói, ta chỉ là một người không có can hệ gì tới ngài, người việc gì phải tốn sức giải thích cùng ta?”
“Lâm đại nhân nói như thế thật là…” Lôi Hạo Tường cười khổ, xem ra bản thân có nói thêm cũng chỉ càng nói càng dở. Hai người lại một trận tích mịch, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, mấy gia nô vẫn đứng ở phía xa.
Qua một lúc lâu, mưa dần ngớt, trên phiến lá tích đọng vài giọt nước trong veo. Trăng non vốn lẩn khuất sau mây, giờ đây lặng lẽ lộ ra một nửa dung nhan, đường phố dưới ánh trăng dần hiện lên rõ ràng.
Lâm Duệ Hi bước ra ngoài mái hiên, ôm quyền nói: “Cảm tạ vương gia đưa tiễn, tại hạ cáo từ.”
“Lâm đại nhân đi thong thả.:” Lôi Hạo Tường biết bản thân không được hắn để vào trong mắt, cũng không tiếp tục mặt dày dây dưa với hắn.
Lâm Duệ Hi một mình đi vào trong con đường tối, từ từ tiêu thất trong bóng đêm. Lôi Hạo Tường thất thần nhìn dáng hắn rời đi, bỗng nhiên phát giác mỗi lần hai người gặp gỡ, bản thân cũng đều như thế này mà nhìn hắn ly khai.
Lôi Hạo Tường trong lòng dâng lên một loại suy tính kỳ lạ, hắn đối với chính mình tránh như tránh quỷ, lúc nào cũng muốn chạy xa khỏi mình. Hắn bắt đầu cất bước, đi về phía Lâm Duệ Hi vừa mới ly khai.
“Vương gia…” Nam phó ngạc nhiên gọi với theo.
“Người về phủ trước, ta đi xem một chút.”
“Vâng…” Nam phó chỉ có thể lĩnh mệnh rời đi.
Lôi Hạo Tường khinh công rất cao, đi trên đường lại vô thanh vô tức, coi như là người có võ công cao cường cũng khó có thể phát hiện, đừng nói là một Lâm Duệ Hi không biết võ công. Hắn chăm chú đi theo sau đối phương, Lâm Duệ Hi không hề hay biết, chỉ lo cắm cúi bước.
Đi được một đoạn, Lâm Duệ Hi bống nhiên dừng cước bộ, chăm chú nhìn một dáng người nằm sóng soài trong một góc khuất, Lôi Hạo Tường theo ánh mắt hắn nhìn, thì thấy một lão bà quần áo rách rưới đang nằm dưới mái hiên.
Lôi Hạo Tường còn chưa hiểu chuyện gì, Lâm Duệ Hi đã hướng lão bà kia bước tới. Hắn ngồi thụp xuống, ôn nhu hỏi:
“Ngụy bà bà, người thế nào lại chạy ra đây?”
“hì hì…” Lão bà gãi gãi mớ tóc hoa râm, bảy ra nụ cười khúc khích nơi cửa miệng đã mất vài chiếc răng, nhìn qua có vẻ điên điên khùng khùng.
“Ngụy bà bà, hôm nay bên ngoài trời có mưa, ngươi vào trong đại viện ngủ có được không?” Lâm Duệ Hi tuyệt không bài xích thân thể dơ bẩn của lão bà, kéo tay nàng, lão bà đột ngột kêu la:
“Chiếu, chiếu…”
Lâm Duệ Hi cúi đầu nhìn, nguyên lại nàng tiếc rẻ tấm chiếu rách dưới thân, hắn cuộn tấm chiếu rách lại, giao cho Ngụy bà bà. Đối phương ôm vào lòng như bảo bối, để hắn nâng dậy, dìu đi.
Hắn dìu lão bà đi vào trong ngõ nhỏ, Lôi Hạo Tường ngay lập tức bám sát theo, Lâm Duệ Hi mang bà bà đi tới một gian nhà bằng đất, gõ gõ cửa, không bao lâu sai một phụ nhân trung niên chạy ra mở cửa:
“Ôi, là Lâm đại nhân.?” Thúy Di kinh ngạc nhìn hai người họ
“Ta đưa Ngụy bà bà về.” Lâm Duệ Hi đem Ngụy bà bà giao cho nàng ta, Thúy Di một bên nói lời cảm tạ, một bên nhẹ giọng trách lão bà.
“Đều bảo người đừng tùy tiện ra ngoài, mỗi lần đều phiền đến Lâm đại nhân.”
“Đừng trách bà. Bà bà chỉ là quen ngủ ở ngoài, trong thời gian ngắn không thể sửa a.”
“Lâm đại nhân nói đúng a…”
Lâm Duệ Hi móc ra một nén bạc: “Cái này đem mua cho bà bà bộ quần áo mới, cũng giúp bà đổi một tấm chiếu mới, còn lại thì đem mua điểm tâm cho hài tử trong viện ba.”
“Cảm tạ Lâm đại nhân, cứ phiền ngài quan tâm như thế, quả thực là…” Thúy Di vui mừng tiếp nhận tiền, lại nói: “Bất quá tấm chiếu này không cách nào đổi được, tấm chiếu đó là di vật mà xú lão đầu – chồng của Ngụy bà bà để lại, bà xem nó như bảo bối, luyến tiếc không buông a.”
Lâm Duệ Hi cùng nàng nói thêm mấy câu nữa, sau đó liền cáo từ ly khai.
Lôi Hạo Tường vẻ mặt sâu xa theo sau hắn. thẳng đến khi hắn trở về đến phủ trạng nguyên mới ly khai