Vương Công Quý Tộc

Chương 35




Nhẫn? ngón giữa của mình có một chiếc nhẫn ánh bạc lóe sáng, khóe miệng câu lên, vươn tay chọc chọc mặt Yunho.

“Tỉnh rồi?” thanh âm Yunho vừa tỉnh có chút khàn khàn, cầm tay Jaejoong khẽ hôn lên đó.

“Anh không ngủ được sao?” Jaejoong nhìn Yunho đang vặn người giãn gân cốt. “Nào dám, điện hạ của anh.” Yunho xoa xoa mặt cậu trêu đùa.

“Có cái gì mà Jung Yunho không dám làm?” Jaejoong mỉm cuời.

“Có chứ! Sợ Kim Jaejoong cự tuyệt lời tỏ tình của Jung Yunho.” Yunho thân mật cầm tay Jaejoong thâm tình nói.

Jaejoong lăng lăng nhìn hắn, “phụt” một tiếng bật cười.

“Nghiêm túc đi, Jaejoong.” Khẽ bóp bàn tay nhỏ bé mềm nhẵn, Yunho cau mày nói.

“Hiểu rõ rồi chứ?” Jaejoong không trực tiếp trả lời. “Ừ.” Hôm lên lòng bàn tay cậu.

“Yunho, em vẫn còn chút lo lắng.” Jaejoong ngẩng mặt.

“Vì sao?” Yunho bề ngoài không vội nhưng trong nội tâm thì gấp lắm rồi, hắn thật sự sợ hãi Jaejoong không yêu hắn.

“Bởi vì anh tốn thời gian dài như vậy để suy nghĩ về tình cảm của chúng ta.” Jaejoong hậm hực nói, để cậu đợi lâu như vậy. đương nhiên nửa câu sau cũng không nói ra, mắt to chớp chớp nhìn Yunho.

“Jaejoong, anh không phải cũng rất sợ hãi sao?!” Yunho ôm lấy cậu, hôn hôn lên cổ cậu.

“Ha ha.” Jaejoong ôm lại hắn: “Đồ quỷ, anh thực sự rất vô lại, nhẫn đều đã bắt em đeo rồi, còn nói sợ.” nghịch nghịch chiếc nhẫn tinh xảo vừa vặn trên ngón tay, Jaejoong nở nụ cười ngọt ngào.

“Jaejoong, Jaejoonggie, Jaejoonggie của anh…” Yunho tựa như muốn đem cậu nhập luôn vào ngực, Jaejoong vỗ vỗ vai hắn, im lặng hưởng thụ cái ôm ấm áp bình yêu của nam nhân nhà mình, trong lòng thầm nghĩ: Jung Yunho…Hoa, em rất thích, nhưng Nhẫn, em còn thích hơn.

Changmin ghé vào cửa dòm trộm cắn cắn khăn tay, hai mắt rưng rưng: “Bọn họ rốt cuộc đã thành đôi.”

“Cậu đừng dọa người như vậy được không?” Junsu một bàn tay chụp tới.

“Nó gần đây đang xem tiểu thuyết Quỳnh Dao.” Yoochun nắm tay Junsu thổi thổi, ngày mai mình cũng phải làm một cái nhẫn độc nhất vô nhị tặng Junsu mới được.

Jaejoong hai tay đút túi quần nhàn hạ bước đi, chốc chốc quay lại nhìn 4 tên còn lại túi lớn túi nhỏ vác trên vai, vốn ngày hôm sau vào viện đã có thể về nhà, nhưng Jaejoong biết cần cho Yunho một chút thời gian cũng cho Yunho cơ hội đểu biểu đạt, ví dụ như đưa hoa.

Sau vài ngày ăn chực nằm dề hưởng điều hoa trong bệnh viện, đồ đạc mỗi ngày một nhiều hơn, cuối cùng Yunho nắm tay cậu cùng nhau bước đi quăng túi đồ cho Changmin xách, thằng nhỏ vẻ mặt đau khổ nhăn nhó nhìn Yunho ôm Jaejoong nghênh ngang mà đi.

Hai ngày sau chính là ngày tổ chức yến tiệc ở Bae gia, không ít thương giới cao tầng từ khắp nơi bay về chuẩn bị dự tiệc. cũng bao gồm cả cha mẹ Jaejoong lúc đầu nói không về kịp.

Lúc mẹ đẹp biết Jaejoong có bầu, hưng phấn đến độ suýt ngất xỉu.

“Ông xã ông xã em sắp được nhìn thấy cảnh con trai và cháu trai tay trong tay rồi..A…a… Yunnie con quá lợi hại.” Mẹ đẹp rối rít túm áo ông Minwan, vẻ mặt hạnh phúc.

“Ừ, anh cũng thực chờ mong 2 bé con sắp ra đời, một gọi anh là ba ba, một gọi anh là ông nội…ha ha ha…” bố già nhìn hai mẹ con, đồng dạng nở nụ cười hạnh phúc.

“Yunho, em không muốn ở đây.” Jaejoong không chịu nổi quấy phá của mẹ đẹp bám Yunho kêu lên.

“Jaejoong, em đừng kích động, chú ý bụng.” Yunho thuận tay ôm bà xã vào lòng, hối lỗi đối cha mẹ Jaejoong cười cười.

“Ju Ah noona, bác trai, con có thể chuyển Jaejoong về nhà con không?”

“Đương nhiên ” mẹ đẹp mau lẹ: “Nhưng mà con phải thường xuyên cho ta tới nhà các con nha ” Mẹ đẹp nháy mắt, Jaejoong liền lạnh run chui vào trong lòng Yunho, không cần lại cho cậu dùng cái gì mà thất dạ với bát dạ nữa đâu.

“Vâng, hoan nghênh Ju Ah noona đến thăm.” Yunho ôm Jaejoong đi ra ngoài, đồ đạc căn bản không cần bọn họ thu dọn, tất sẽ có người chuyển nó qua Jung gia ngay thôi