Mẹ đẹp và bố già chạy tới nơi thâm sơn rừng rú không có tín hiệu liên lạc, tạm thời không thể liên hệ.
Từ sau hôm đó, Yunho không còn xuất hiện trước mặt Jaejoong nữa.
Junsu nhìn Jaejoong nãy giờ không nói gì: “Jaejoong hyung, Yunho hyung có một số việc phải làm, anh đừng buồn.” Junsu đưa một quả táo tới trước mặt Jaejoong.
“Hyung đâu có buồn.” Jaejoong bật cười, gặm quả táo.
“Jaejoong hyung, nơi này chỉ có mình Junsu thôi, hyung không cần miễn cưỡng cười vui. Đừng nhìn em bình thường khù khờ, nhưng em đều nhìn ra được đấy.” thanh âm Junsu ủ rũ thân thiết nhìn Jaejoong.
“Junsu à, hyung chỉ không rõ, tim hyung sao lại đau như vậy.” Jaejoong nhìn lá cây ngoài cửa sổ, không còn nụ cười gượng trên môi nữa.
“Bởi vì hyung yêu Yunho hyung.” Junsu một lời đem tình cảm Jaejoong cố che giấu lôi ra.
Thật lâu sau, Jaejoong chua xót cười: “Đúng vậy, là yêu.”
Mỗi khi Yunho ôn nhu, liền yêu Mỗi khi Yunho ngẫu nhiên khiêu khích cùng ái muội, liền yêu Yunho tiến vào tim cậu từng chút từng chút một. Nguyên lai, đã sớm yêu người ta, chẳng qua đem tâm dấu đi không dám đụng vào thôi.
“Vậy hyung cố lên, Yunho hyung cũng thích hyung.” Junsu cầm bình hoa mang tới phòng tắm đổ nước, đem hoa tươi hôm nay cắm vào.
“Junsu à, đây là bí mật của hai chúng ta nhé.” Jaejoong đột nhiên khẽ cười trong nháy mắt, ngửi ngửi bó hoa. Junsu lộ ra một nụ cười sáng lạn như mặt trời.
Changmin ôm đống lớn đống nhỏ đồ ăn vặt dùng chân đá văng cửa phòng bệnh: “Junsu, mau tới giúp em.”
“Em mang nhiều đồ ăn vậy vào làm gì?” Junsu bất đắc dĩ tiếp nhận đống đồ trong tay Changmin.
“Cho Jaejoong hyung bồi bổ.” Changmin một bộ hyung biết rõ còn cố hỏi.
“Khoai chiên, sô cô la, táo tàu…này đều là đồ bổ thân thể? Shim Changmin, đầu óc em thông minh ở chỗ nào?” Junsu cuốn quyển tạp chí hướng đầu Changmin phang tới tấp.
“Á á… đã lâu không thấy cá heo ú bạo lực xuất hiện, Jaejoong hyung cứu mạng.” Changmin ôm đầu, chạy vòng quanh.
“Ha ha ha ha ha ha ha…..” Jaejoong thấy thế buồn cười ra tiếng, rồi bới trong đống đồ lấy ra hộp ô mai cho vào miệng nhai.
Changmin chân tay dài ngoằng, lúc này lại giãy dụa dưới chân Junsu khiến Jaejoong vừa ăn vừa cười chảy cả nước mắt. Changmin vô tội nhìn Jaejoong, tựa hồ đang hỏi, vì sao hôm nay Junsu lại cơ trí như thế.
Yoochun đúng lúc xuất hiện, đem Junsu ôm vào ngực: “Được rồi, Susu, Changmin còn nhỏ mà.” Xoa xoa ngực thuận khí cho Junsu.
“Nhóc con này.” Junsu trừng mắt nhìn Changmin, không khỏi làm cậu hoài nghi, người mang thai có phải Junsu hay không, tính nết thay đổi hết cả.
Ba người cùng Jaejoong nói chuyện tới khuya, đồng thời Changmin cũng tiêu diệt gọn toàn bộ đồ ăn mang tới, bao gồm cả hộp ô mai kia. Tâm tình Jaejoong cũng tốt hơn so với mấy ngày trước, thấy rõ tâm tư mới có thể buông xuống, không phải sao?
Sáng hôm xuất viện, Jaejoong từ trong cơn mơ tỉnh lại, nhìn thấy Yunho đang ghé vào bên giường mình, cảm giác dường như đã thật lâu không nhìn thấy hắn, sờ sờ tóc nam nhân, đột nhiên phát hiện không thích hợp.