Vương Công Quý Tộc

Chương 33




Sau khi lên xe, Jaejoong nắm chặt quần áo Yunho, cắn môi đau đớn. Tay Yunho vẫn không ngừng xoa bụng cho cậu

“Ngoan, đừng cắn môi.” Yunho sờ sờ đôi môi bị cắn đến bật máu. Nhưng đôi môi vẫn mím lại.

“Ưm…đau…” Jaejoong ôm bụng, mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt.

“Ưm…Yunho.” Thanh âm có chút khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn vẻ mặt lo lắng của nam nhân.

“Ừ, anh đây.” Đôi môi Jaejoong run rẩy, tay vẫn xoa xoa bụng cậu.

“Em đau…” Jaejoong cảm thụ được độ ấm của Yunho tựa hồ an tâm hơn.

“Changmin, nhanh lên đi.” Yunho lo lắng hét lên, hắn thực sự đau lòng, hắn không muốn Jaejoong chịu bất cứ tổn thương gì.

“Đến!” Changmin dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay lái xe, rốt cục cúng đến nơi. Xe còn chưa kịp đỗ lại, Yunho liền bế Jaejoong mở cửa hướng bên trong bệnh viện vọt vào.

Bệnh viện Hoàng gia bất đồng với các bệnh viện khác, bác sỹ cùng y tá chuyên môn đã đứng đợi ở hai bên, để đề phòng tình trạng phát sinh, huống hồ vừa rồi ở bar, Yoochun cũng đã gọi điện tới báo trước.

Jaejoong được đẩy ngay vào phòng cấp cứu, Yunho bối rối đứng dựa vào tường, cầm điếu thuốc rít vài hơi, y tá vài lần muốn tiến lên ngăn lại nhưng cuối cùng vẫn chùn bước. mặt hắn lúc này rất đáng sợ.

Chân mày nhíu chặt, cửa phòng cấp cứu đóng chặt.

“Hyung, đừng lo lắng.” Changmin vỗ vỗ vai Yunho, vẫn biết lời này không có tác dụng, nhưng vẫn bất giấc lên tiếng, Changmin cũng có lo lắng, nhưng so với Yunho thì không thể nào bằng. Yunho hyung vẫn luôn trầm mặc.

Yoochun và Junsu chạy tới bệnh viện, bác sỹ cũng vừa bước ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?” tháo khẩu trang xuống, hỏi.

“Tôi, Jaejoong thế nào rồi?” Yunho tiến lên, bác sỹ nhìn hắn, nếu ông nhớ không lầm đây chính là thái tử Jung gia.

“Điện hạ đang mang thai.” Bác sỹ nói.

“Mang thai?” trừ bỏ Yunho, ba người kia kinh ngạc há miệng, lớn đến độ có thể nuốt được một quả trứng gà.

“Đúng, mang thai, bởi vì rượu mạnh mà động thai, cho nên mới đau bụng.” Bác sỹ trấn định giải thích, để họ còn đi thông tri Thân vương điện hạ.

“Hiện tại điện hạ đã không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày liền có thể xuất viện, nhưng thể chất điện hạ đặc thù, về sau phải chú ý hơn.” Nói xong, ông bác sỹ rời đi.

Yunho cho tới giờ vẫn chưa nói một câu bỗng lên tiếng: “Các cậu về trước đi, hyung ở lại với em ấy.” Yunho khoát tay, đi vào phòng bệnh.

Ba người nhìn nhau, Yunho không hề kinh ngạc chuyện Jaejoong hyung mang thai? Đứa nhỏ khẳng định là của hyung ấy không thể nghi ngờ, nhưng hai người bọn họ đến tột cùng là chuyện gì đây?

Nhìn thiên hạ đang ngủ say trên giường, Yunho cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh, cùng Jaejoong bên nhau cũng mới mấy tháng, chính mình đối với thể chất hoàng tộc có nghe qua, cho nên cũng không kinh ngạc, huống hồ đêm đó cùng Jaejoong mãnh liệt như vậy, không có hắn mới cảm thấy kỳ quái.

Jaejoong nếu biết em ấy đang mang đứa con của mình, sẽ cao hứng hya phẫn nộ? nhưng, hắn thực sự rất vui vẻ, có thể cùng Jaejoong sinh con của hai người.

Luồn tay vào trong chăn, đặt lên chiếc bụng phẳng lỳ, bên trong là con của bọn họ.

“Jaejoong, quan hệ của chúng ta tựa hồ không thể như vậy đâu.” Yunho thì thào tự nói, nhưng hắn không biết, lúc hắn nói những lời ấy Jaejoong đã tỉnh lại.

Đợi Yunho xoay người ra ngoài, Jaejoong mới mở to mắt, kinh ngạc nhìn phòng bệnh không một bóng người. Yunho nói, quan hệ của bọn họ không thể như vậy…là muốn chặt đứt sao?

Trong chăn, Jaejoong đặt tay lên nơi Yunho vừa sờ, Jung Yunho, em biết mình đã mang giọt máu của anh, hiện tại, anh muốn bỏ nó sao?