“Nói suy nghĩ của mọi người xem.” Yunho nhíu mày, lão Bae dối trá này hắn thực sự không muốn gặp, nhưng kế hoạch thu mua Bae.co sắp kết thúc, không biết lão ta định bày trò gì, vẫn nên tự mình đi xem thì ổn hơn.
“Kế hoạch không cần phải thay đổi, lấy bất biên ứng vạn biến.” Changmin lên tiếng, cậu kỳ thật không muốn đi cái yến tiệc này đâu nhưng bởi vì trong yến tiệc có nhiều mỹ thực nên phải đi thôi. Nhún vai.
“Đi xem xem lão Bae muốn làm gì.” Junsu khác hẳn bộ dáng ngày thường, nghiêm túc nói, Yoochun đối cậu làm cái thủ thế Ok.
“Oáp…” Jaejoong ngáp một cái.
“Buồn ngủ sao?” Yunho nhanh chóng cúi xuống nhìn người trong lòng.
“Ừ, không phải tại anh sao, hôm qua làm trễ như thế.” Jaejoong than thở, ở trong lòng Yunho tìm tư thế thoải mái lặng yên nhắm mắt ngủ.
Ba tên còn lại nghe thế mắt muốn lồi to như ốc nhồi.
“Mấy đứa nghĩ lung tung gì vậy?” Yunho xoa xoa huyệt thái dương, Jaejoong nói chuyện càng ngày càng ái muội.
“Không…không…không có gì.” Changmin nhấp một ngụm trà, ánh mắt đảo quanh chuẩn bị tâm lý hóng hớt.
“Hôm qua, hyung dạy cậu ấy chứng khoán, cho nên ngủ muộn.” Yunho giải thích: “Không phải chuyện mấy đứa đang nghĩ.”
Yoochun kinh ngạc, Yunho giải thích kìa, giải thích chuyện hắn cùng Jaejoong?! Hai người bọn họ không phải bên nhau sao, vì sao thoạt nhìn có chút không tự nhiên.
“Yunho hyung, hyung cùng Jaejoong hyung đang quen nhau sao?” Junsu đang lục lọi đĩa game dưới dàn máy TV hỏi.
“Xem như thế.” Yunho có chút vô lực trả lời, ba người lần đầu thấy Yunho như thế, không chút tự tin, lại có chút mất mát.
Sờ sờ mái đầu trong ngực, Jaejoong cọ cọ, chuyển thân, đem mặt vùi vào trong lòng hắn.
“Ách…hyung, nếu có gì không tiện nói, hyung không cần nói đâu.” Yoochun ngồi xuống bên cạnh Junsu, tiếp lời xóa bỏ không khí tĩnh lặng này.
“Ừm, sau này rồi nói đi.” Yunho ôm lấy Jaejoong, ý bảo với ba thằng em rồi tùy ý lên lầu.
“Đừng giả bộ ngủ.” Vừa vào phòng, Yunho đã lên tiếng, Jaejoong mở mắt ra, hoàn trụ cổ hắn.
“Chúng ta đang quen nhau sao?” Jaejoong hỏi lại, ý thực được mình cỡ nào bức thiết muốn biết đáp án.
“Đúng.” Yunho buông hắn ra, Jaejoong cũng không buông tay khỏi cổ hắn.
“Nhưng mà là giả vờ.” Yunho bổ sung, Jaejoong cảm giác được trái tim tựa hồ co rút đau đớn, trên mặt che giấu mất mát cùng thương tâm, hai tay tuột dần khỏi cổ hắn. Yunho nâng mặt Jaejoong lên, yên lặng nhìn cậu.
“Jaejoong, là chính em nói, không được thật sự yêu em.” Yunho gằn từng tiếng tật sâu hữu lực khắc sâu vào tim Jaejoong, không thể kìm nén khẽ run rẩy, rũ mắt xuống.
“Đúng vậy.” Lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt nữ vương.
Jaejoong bước vào phòng thay đồ, thay một chiếc áo len trắng đen đan xen, xương quai xanh dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Đi đâu?” Yunho trầm giọng hỏi, hắn không phải không chú ý tới thất thường vừa rồi của Jaejoong.
“Quán bar.”
Đẩy Yunho đứng chắn trước mặt mình ra, Jaejoong vớ lấy chìa khóa xe, hướng gara đi tới.
Phía dưới ba người chơi game tới quên trời đất, liền nhìn thấy hai ông anh người trước người sau lao ra ngoài, sau đó hai chiếc siêu xe phóng đi. Cảm thấy sắp có chuyện hay để xem, Yoochun ném máy game xuống, kéo Junsu chạy theo ngay sau đó, Changmin cũng không bỏ lỡ chạy theo.