Editor: Tương Ly
Đám người Ngả Ảnh và Tiêu Vân Địch nghe vậy trong lòng tất cả đều là cảm kích, rồi cả đám bắt đầu lấy ma hạch trong cơ thể dực hổ hắc ám, là hai khỏa ma hạt lấp lánh tỏa sáng màu đen.
"Thật tốt quá, rốt cuộc có được ma hạch ma thú cấp bảy, mặc dù ma thú không phải chúng ta giết, nhưng chúng ta cũng có tham dự qua, Thánh Cuồng, cám ơn ngươi a..." Ngả Ảnh cầm lấy ma hạch đen bóng cười đến ngọt ngào vô cùng, rồi ngẩng đầu nhìn Mộc Khuynh Cuồng cảm kích nói, không nghĩ tới bọn họ không chỉ bộ dạng xinh đẹp, lại còn lợi hại như vậy, quả thực thật làm cho người ta hâm mộ.
Những người khác rối rít cười nhìn Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng.
Mặt Thánh Khinh Hồng không chút thay đổi, dù sao hắn và bọn họ cũng không quen, những điều hắn làm hết thảy không phải là bởi vì bọn họ, mà là vì Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt cười, nhìn bộ dáng mừng rỡ của bọn họ, nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ, đột nhiên, thần sắc của nàng cảnh giác lên, nàng cảm giác có đồ vật gì đó dưới lòng đất hoạt động.
Thánh Khinh Hồng đồng thời cũng cảm nhận được, khi hắn lôi kéo Mộc Khuynh Cuồng lại gần, mặt đất bắt đầu dãn ra lay động.
"Làm sao vậy?" Ngả Ảnh cũng cảm thấy khác thường, vẻ mặt khẩn trương hỏi, những người khác cũng đều cảm thấy, lập tức tất cả mọi người đứng thành một đoàn để có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Răng rắc răng rắc...
Từng đợt thanh âm truyền ra từ dưới nền đất, theo thanh âm truyền đến là một con kiến thân hình khổng lồ màu đen, con kiến này cũng không phải là con kiến rất nhỏ thông thường, mà là những con kiến màu đen không sai biệt lắm to bằng ba bốn con hổ lớn.
"A, đây là kiến Thị Huyết sao? Thật là khủng khiếp a..." Trong đám người có tiếng người run rẩy hô to nói, một con, hai con, ba con, bốn con, năm con...
Mộc Khuynh Cuồng nhìn những con kiến thứ Thị Huyết thân hình khổng lồ kia có chút nhức đầu, làm sao lại đụng phải những con hút máu như thế này, nàng xem xem thi thể dực hổ hắc ám, là bọn chúng cố ý dẫn bọn họ đến nơi này à?
"Toàn bộ các ngươi lui về phía sau." Mộc Khuynh Cuồng quay đầu lại hướng về Ngả Ảnh và Tiêu Vân Địch trầm giọng nói, bọn họ tuyệt đối không thể loạn thành một đoàn, như vậy chỉ làm cho kiến thị huyết có thêm cơ hội.
Những yêu vật hút máu này, nhất định là dực hổ hắc ám dẫn bọn chúng ra ngoài.
Thánh Khinh Hồng nhìn những con kiến nhúc nhích kia, khóe miệng hiện ra tia cười lạnh lẽo khiếp người, một ít thứ linh tinh nhỏ bé cũng dám xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ngươi lui ra, để ta giải quyết bọn họ." Mắt thấy những con kiến thị huyết không sợ chết bò đến hướng bọn họ, Thánh Khinh Hồng lạnh lùng mở miệng nói.
"Chúng ta cùng nhau đối phó đi!" Mộc Khuynh Cuồng mím môi cười nói, nàng mới không sợ những thứ kinh tởm này, nàng là lo lắng bọn chúng đả thương đám người Ngả Ảnh.
Thánh Khinh Hồng liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng kiên quyết thì cũng không nhiều lời nữa, ở lúc một con kiến muốn tiến lên, hắn phi thân nhảy lên, đồng thời hai tay đánh ra một đạo đấu khí màu trắng mạnh mẽ, phịch một tiếng, thân thể con kiến thị huyết khổng lồ chợt nổ tung, chỉ thấy một vũng máu lớn chảy ra.
Mộc Khuynh Cuồng đồng thời cũng tấn công những con kiến thị huyết ám hệ còn lại, mỗi khi đánh chết một con, sẽ chảy ra vô số máu tươi.
"Khinh Hồng, chúng ta trước lui ra đi!" Đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng mở miệng nói, bọn họ mỗi khi giết chết một con kiến thị huyết, trên mặt đất sẽ gặp rất nhiều máu, chỉ sợ những thứ máu này đến lúc đó sẽ đưa tới nhiều kiến thị huyết hơn, nàng lại không nghĩ ở trước mặt đám người Ngả Ảnh đã bại lộ thân phận là Triệu Hoán Sư của mình.
Thánh Khinh Hồng cũng không có lập tức thu tay lại, mà là phóng thích đấu khí màu trắng mạnh hơn hướng về những con kiến khác vẫn còn nhúc nhích quét ngang qua, sau khi vài tiếng bang bang liên tiếp, trên mặt đất một hồi máu chảy thành sông.
Đám người Ngả Ảnh dường như bị dọa ngốc, bọn họ chưa bao giờ gặp qua trận thế như vậy, quá máu tanh, quá kinh khủng!
Hết chương 236