Quân Tiếu Khanh bị Mộc Khuynh Cuồng nói như vậy, tâm tình vừa mới kích động chìm xuống, trên mặt tất cả đều là không cam lòng, nàng tự biết rõ, chỉ sợ nàng bây giờ căn bản không có năng lực, nếu là có năng lực, Quân gia cũng sẽ không bị diệt.
"Nếu như ngươi nguyện ý giúp ta, ngươi bảo ta làm gì cũng được." Đột nhiên Quân Tiếu Khanh đứng thẳng ròi quỳ gối trước mặt Mộc Khuynh Cuồng, mặc dù trước kia nàng cũng tâm cao khí ngạo, nhưng bây giờ vì thân nhân chết đi, vì báo thù, nàng không thể không như vậy.
Nàng không cách nào nhìn người hại người nhà của nàng mất đi tính mạng còn có thể sống tốt ở thế giới này, nếu như có thể, nàng muốn từng dao từng dao cắt bọn họ.
"Không có ai giúp ngươi, chỉ có chính ngươi mới có thể giúp mình." Đôi mắt đen nhánh bén nhọn của Mộc Khuynh Cuồng trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
Quân Tiếu Khanh nhìn Mộc Khuynh Cuồng, tinh tế suy tư lời của nàng.
"Chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới có thể giúp mình, ngươi đứng lên đi! Nếu không người ta còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi." Mộc Khuynh Cuồng nhíu lông mày thản nhiên nói.
"Ta hiểu được." Quân Tiếu Khanh đứng dậy trầm giọng nói, nàng nói không sai, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ mới có thể chính tay giết người hại Quân gia, "Ngươi có thể nói cho ta biết, là ai hại Quân gia ta không?"
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn nàng, do dự một hồi, liền kể cho nàng ta chuyện buổi chiều nàng gặp phải, làm cho nàng ta biết rõ kẻ địch cũng tốt, như vậy mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của nàng, mới có thể làm cho nàng ta từng thời khắc nhớ rõ kẻ địch của mình có bao nhiêu lợi hại, như vậy mới có thể kích thích nàng trưởng thành.
Quân Tiếu Khanh nghe xong trên mặt tất cả đều là hận ý, dĩ nhiên là Hạng gia thả ra tin đồn, làm sao bọn họ có thể biết rõ nhà nàng có đan dược cấp Nghịch Thiên, hay là nên nói bọn họ cố ý lộ ra tin tức giả như vậy, mục đích chính là vì mượn tay người khác tại hội chế thuốc diệt trừ Quân gia, thật sự là đủ âm hiểm!
Hạng gia Hạng gia, nàng liền biết chắc có quan hệ với Hạng gia, bởi vì Quân gia cùng gia tộc khác không có phát sinh mâu thuẫn gì, chỉ có đối đầu cùng Hạng gia.
Nàng nhiều thân nhân như vậy toàn bộ ngã vào trong vũng máu, nghĩ tới những hình ảnh kia, nước mắt Quân Tiếu Khanh lại không khống chế nổi mà rơi xuống, dù sao nàng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi.
"Bộ y phục này ngươi cầm đi đổi, nghỉ ngơi thật tốt." Từ trong không gian giới chỉ Mộc Khuynh Cuồng xuất ra một bộ nữ trang đưa cho Quân Tiếu Khanh.
Quân Tiếu Khanh nhìn Mộc Khuynh Cuồng một hồi, mới đưa tay tiếp nhận, rồi sau đó đưa đan dược cấp Nghịch Thiên cho nàng, "Cho ngươi."
Mộc Khuynh Cuồng yên tâm thoải mái đón lấy, rồi sau đó triệu hồi ra Sửu Sửu và Phì Phì, chia đan dược làm hai nửa, "Các ngươi đều có phần, như vậy mới công bằng."
"Ngươi, ngươi thật sự cho ta?" Sửu Sửu nhìn nửa viên đan dược cấp Nghịch Thiên kia kinh ngạc nói, bên trong mắt vàng tỏa ra ánh sao, thật sự là đan dược cấp Nghịch Thiên nha!
"Vật này rất quý, ngươi chính mình ăn đi, như vậy mới có thể giúp ngươi thăng cấp." Phì Phì vỗ cánh ngốc vù vù cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng phân biệt nhét đan dược cấp Nghịch Thiên vào trong miệng bọn nó, nàng đã đáp ứng bọn chúng liền nhất định sẽ cho chúng nó, mặc dù mỗi người chỉ có thể có nửa viên, nhưng đối với chúng ít nhất so với không có vẫn tốt hơn nhiều!
Quân Tiếu Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nàng lại đưa đan dược quý như vậy cho hai con ma sủng!
Nàng có biết đan dược cấp Nghịch Thiên quý trọng cỡ nào hay không, đối với người tu luyện có trợ giúp bao nhiêu, vốn là cha vốn định chờ sau khi qua hội chế thuốc, sẽ đưa đan dược cấp Nghịch Thiên cho nàng, chỉ là không hề nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi Mộc Khuynh Cuồng nhìn Sửu Sửu và Phì Phì nuốt vào, nghiêng người giống như cười mà như không nhìn chằm chằm Quân Tiếu Khanh, "Kỳ thật ngươi bây giờ hoàn toàn có thể đối phó Hạng gia."
Quân Tiếu Khanh nhíu mày không hiểu nhìn chằm chằm nàng.
"Gậy ông đập lưng ông." Trong hai mắt Mộc Khuynh Cuồng lóe tinh sáng hàn quang.