Thánh Khinh Hồng nháy mắt với nàng, trong con ngươi màu bạc lóe lên chút ánh sáng tà ác, "Nàng có biết như thế nào mới gọi là giở trò lưu manh không?"
Đôi mắt lạnh của Mộc Khuynh Cuồng hung hăng chọc khoét hắn, hắn coi nàng là kẻ ngốc à, bộ dạng ôm nàng chui vào trong chăn này của hắn không phải là đang giở trò lưu manh sao!
"Hiện tại ngươi đúng là vậy đó."
"Không đúng." Thánh Khinh Hồng lắc đầu nói, sau khi thấy nàng híp mắt lại, hắn nói tiếp: "Cởi y phục mới gọi là giở trò lưu manh, vừa rồi ta cũng đâu có cởi y phục của nàng, sao gọi là giở trò lưu manh chứ?"
"Ngụy biện, Thánh Khinh Hồng, ngươi đi xuống cho ta."
Mộc Khuynh Cuồng căm tức nhìn hắn, rõ ràng là hắn đang ăn vạ mà. Nào biết Thánh Khinh Hồng nghe xong lời này của nàng, chẳng những không đi xuống mà ngược lại còn ôm nàng càng chặt hơn, ép tới Mộc Khuynh Cuồng sắp không thở nổi.
"Đồ ngốc, nếu như ta đi xuống thì ai sẽ sưởi ấm cho nàng đây." Giọng nói dịu dàng tới cực điểm của Thánh Khinh Hồng vang lên bên tai nàng.
Mộc Khuynh Cuồng nghe hắn nói xong liền không động đậy nữa, đầu nhỏ vùi vào lòng hắn, thân thể hắn đúng là rất ấm áp, hiện tại nàng tuyệt không lạnh chút nào.
"Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy thì tốt thôi, hử?" Thánh Khinh Hồng thổi khí nóng ở bên tai nàng, dịu dàng nói.
Mộc Khuynh Cuồng cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, mặt đỏ lên khó hiểu, đây là lần đầu tiên nàng dựa gần vào một nam tử như vậy, thân mật ở cùng một chỗ như vậy, chỉ là trong lòng nàng cũng không hề có chút phản cảm, ngược lại còn hơi thích vòng ôm ấm áp của hắn. Có Thánh Khinh Hồng ở bên cạnh, nàng cảm thấy rất an tâm, chỉ một lát đã ngủ rồi.
Thánh Khinh Hồng không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng, sau khi cảm giác được thân thể của nàng đã khôi phục nhiệt độ bình thường, hắn mới hơi yên tâm, cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Mộc Khuynh Cuồng ngủ thẳng đến nửa đêm liền tỉnh lại, nàng cảm thấy toàn thân bị trói buộc, giật mình nhớ ra nàng đang ở trong lòng Thánh Khinh Hồng, nàng dè dặt ngẩng đầu, mượn ánh trăng bên ngoài nhìn gương mặt tuấn tú không gì sánh nổi ở trước mặt, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Nhìn một chút, lòng của nàng đột nhiên nảy lên, còn cảm thấy gò má hơi nóng, hai tay hai chân của hắn quấn quít lấy nàng, giống như nàng là cây đại thụ, còn hắn là dây leo, như vậy hình như quá mức thân mật, hoàn toàn vượt qua tình bằng hữu rồi.
"Tỉnh sao?" Giọng nói trầm thấp của Thánh Khinh Hồng vang lên trong căn phòng an tĩnh.
"Ừ, ta đói bụng." Giọng nói của nàng mang theo một chút nũng nịu.
Thánh Khinh Hồng nghe được nàng nói đói bụng, lập tức ngồi dậy, đắp kín chăn mền giúp nàng, bá đạo nói: "Không cho phép bước xuống, ta đi tìm thức ăn cho nàng." Hắn lướt đi thật nhanh, bởi vì sợ nàng đói bụng.
Mộc Khuynh Cuồng ngoan ngoãn nằm ở trong chăn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng là nồng đậm ấm áp.
Thánh Khinh Hồng không để cho Mộc Khuynh Cuồng chờ quá lâu, hắn không biết nấu cơm, liền đi gọi Lam Mị làm đồ ăn ngon cho Mộc Khuynh Cuồng.
Trong đầu Mộc Khuynh Cuồng toàn là khuôn mặt lãnh diễm của Thánh Khinh Hồng bay qua lượn lại, đột nhiên Thánh Khinh Hồng đẩy cửa đi vào.
"Ngươi không cần bê đến đây, để tự ta đi xuống ăn." Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng ngồi dậy từ trong chăn, bây giờ khí lực toàn thân đã trở lại, vừa rồi còn vận khí, hiện tại nàng đã khôi phục hoàn toàn bình thường.
Thánh Khinh Hồng vốn định đút cho nàng, thấy nàng cố ý bước xuống, hắn cũng không bắt buộc.
Lúc ăn cơm, Mộc Khuynh Cuồng cố gắng tìm đề tài để nói, chính là không hề đề cập tới chuyện nàng bị trúng độc, cho đến khi cơm nước xong xuôi, lúc nàng không biết nên nói cái gì, Thánh Khinh Hồng mới giống như cười như không nhìn chằm chằm nàng, nụ cười kia khiến sống lưng nàng hơi cứng ngắc.
"Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì!" Mộc Khuynh Cuồng cố ý lạnh mặt nói.