Người kia nằm trên mặt nước Hàn Băng Đàm, cho nên nàng không thấy rõ hình dáng của hắn, theo từng bước dè dặt nàng ngày một đến gần, nàng nhìn nam tử toàn thân trần trụi, bất quá bộ vị trọng điểm giữa hai chân giống như có vật gì đó che lại nha.
Nam tử trên mặt nước thân thể rất cường tráng, da thịt bóng loáng khỏe mạnh, thân thể tỷ lệ chuẩn vô cùng, Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn, vóc người tốt như vậy còn nằm trong đó làm gì.
Mộc Khuynh Cuồng núp ở đằng sau tảng đá lẳng lặng nhìn, hồi lâu sau, nàng thấy người kia không có nửa điểm phản ứng, mới to gan đi tới, vì sao hắn ngâm mình ở trong hàn băng đàm, chẳng lẽ cũng bị trúng độc nên tới nơi này giải độc sao.
Sau khi nàng đi tới thấy rõ gương mặt của nam tử nổi trên mặt nước, hai tròng mắt trừng lớn như chuông đồng, miệng mở rộng đến mức có thể nhét được cả một quả trứng, tim cũng đột nhiên nhảy dựng lên thình thịch.
"Ngân Đồng, Ngân Đồng... . . ." Mộc Khuynh Cuồng rốt cuộc không khống chế nổi chạy đến bờ Hàn Băng Đàm kêu to, hắn tại sao lại ở đây, hắn cũng trúng độc sao.
Kêu vài tiếng, nam tử trước mặt cũng không để ý gì tới nàng, nàng vừa muốn tiến lên tiếp, lại phát hiện trên mặt Hàn Băng Đàm có một tầng kết giới trong suốt cường đại ngăn nàng lại.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng có chút lo lắng, kết giới nàng căn bản không mở ra được.
"Khuynh Cuồng, làm sao vậy?" Đột nhiên Sửu Sửu từ bên ngoài chạy đến.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn nó và Phì Phì, chỉ vào Ngân Đồng trong nước nói , "Ngân Đồng ở trong Hàn Băng Đàm, kết giới này ta không mở được."
Sửu Sửu nhìn Hàn Băng Đàm, thật sự thấy được Ngân Đồng, lập tức, toàn thân nó tản ra lôi nguyên tố phóng tới kết giới, phịch một tiếng, thân thể của nó bay ra ngoài.
"Sửu Sửu... . . ." Mộc Khuynh Cuồng và Phì Phì đồng thời cả kinh kêu lên.
Mộc Khuynh Cuồng chịu đựng thân thể cứng ngắc đi tới ôm lấy Sửu Sửu, mắng, "Ngươi tên ngu ngốc này, tại sao xông vào."
"Phì Phì, ngươi không... . . ." Lời nàng còn chưa nói hết, Phì Phì dùng cánh cứng rắn đập vào kết giới, răng rắc một tiếng, kết giới thế nhưng mở ra.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh chóng đi đến bờ Hàn Băng Đàm, "Ngân Đồng, Ngân Đồng... . . ."
Đột nhiên nam tử trên mặt nước mở mắt ra, lập tức liền nhìn thấy một nữ tử cùng hai con tiểu thú mở to hai mắt nhìn hắn, thân hình hắn vừa động từ mặt nước nhảy lên bờ.
Mộc Khuynh Cuồng mở to hai mắt nhìn nam tử vóc người cực tốt trước mặt, khuôn mặt tuyệt mỹ, mới vừa từ trong nước đi ra, bọt nước trên người hắn còn có từng giọt trượt xuống, nhìn rất gợi cảm.
"Ngân, Ngân Đồng..." Nàng bỗng dưng nói lắp gọi, trong lòng không hiểu sao lại mừng rỡ, không nghĩ tới lại gặp được hắn ở chỗ này, thật sự là ngoài ý muốn.
"Cô nương, ngươi nhận lầm người, ta không gọi Ngân Đồng." Nam tử nhíu lông mày vẻ mặt lạnh lùng nói.
Mộc Khuynh Cuồng liền giật mình, hai tròng mắt bình tĩnh quan sát hắn, hắn làm sao có thể không phải Ngân Đồng, da thịt như xưa tái nhợt không có chút máu, mày kiếm giương cao, sống mũi cao thẳng, một đầu tóc đen xõa dài, toàn bộ người xinh đẹp nhưng lãnh khốc, đây là Ngân Đồng trong ký ức của nàng.
"Ngươi gạt ta." Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng trừng mắt hắn, tại sao hắn lại quên nàng, hắn không nhớ rõ nàng sao, trong lòng nàng rất không thoải mái, còn rất buồn bực.
Nam tử có đôi mắt màu bạc không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giọng nói thản nhiên nói, "Ta gọi Thánh Khinh Hồng."
Mộc Khuynh Cuồng mặt lạnh nhìn hắn, vẻ mặt không vui nói, "Nhưng ngươi đồng thời cũng gọi là Ngân Đồng." Tại sao hắn quên nàng, hắn khôi phục trí nhớ sao, cho nên đã quên mất hai tháng ở cùng nàng?