Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 126: Ai phúc hắc hơn ai (6)




"Ta muốn thử một lần." Mộc Khuynh Cuồng luôn không lên tiếng lúc này lại mở miệng nói, hiện tại giải độc là việc quan trọng nhất đối với nàng, mặc kệ đi Hàn Băng Đàm hữu dụng hay không, nàng cũng muốn thử một lần, nàng đã sớm hiếu kỳ tòa Tuyết Sơn này, lúc này vừa vặn có thể đi xem một chút.

Thường Thanh Thiên liếc mắt nhìn Mộc Khuynh Cuồng, hài lòng cười nói, "Thực là hài tử ngoan ngoãn, vậy ta dẫn ngươi đi, bất quá nếu xảy ra vấn đề ngươi không nên trách ta."

Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, cảm thấy Thường Thanh Thiên có ý gì khác.

"Khuynh Cuồng, ta cho ngươi biết, trên tuyết sơn kia rất nguy hiểm, ta nghĩ ngươi vẫn không nên đi thì tốt hơn." Lam Mị lo lắng nói, tòa Tuyết Sơn này mặc dù kề bên Ác Ma đảo, nhưng cũng không thuộc địa bàn của bọn họ, bọn họ cũng không dám dễ dàng đến.

"Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?" Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày hỏi.

Cơ thể Thường Thanh Thiên và Lam Mị đồng thời run rẩy, mở miệng nói, "Trên đó có một người rất quái dị, chúng ta cũng không dám tiến gần."

"Quái nhân?" Mộc Khuynh Cuồng kinh ngạc nói, sau đó cười rộ lên, nàng cảm thấy thập đại ác ma bọn họ cũng rất quái, chẳng lẽ còn có người quái dị hơn bọn họ sao?

"Ta vẫn muốn đi Hàn Băng Đàm." Nàng nghiêm túc nói, chỉ cần có một tia hy vọng nàng đều phải thử một lần.

Thường Thanh Thiên và Lam Mị buồn bực, tính tình tiểu nha đầu này thật đúng là bướng bỉnh.

"Ta cho ngươi biết, quái nhân Hàn Băng Đàm kia, hắn không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, lần trước ta vốn định đi chỗ đó lấy một chút hàn thủy chế dược, lại bị hắn đánh rời đi." Thường Thanh Thiên nghĩ tới chuyện lần đó, trên mặt phẫn nộ, còn không cam lòng, cho nên hắn để cho Mộc Khuynh Cuồng đi thử một lần, nếu như nàng cũng bị đánh rời đi, vậy trong lòng hắn sẽ bớt khó chịu.

"Ha ha... Sư huynh lần trước bị đánh đến mặt mũi bầm dập nha." Lam Mị che miệng cười rộ lên, Thường Thanh Thiên trừng mắt nhìn nàng, Lam Mị lập tức ngưng cười.

Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng mở to nhìn bọn họ, người có thể làm bọn họ cố kỵ nhất định rất lợi hại.

"Ta vẫn muốn đi."

"Khuynh Cuồng, ta đi cùng ngươi." Sửu Sửu nắm móng vuốt nói.

"Ta cũng vậy cùng đi." Phì Phì đi theo ríu rít.

Cứ như vậy, Thường Thanh Thiên và Lam Mị mang theo Mộc Khuynh Cuồng đi đến Tuyết Sơn Ác Ma đảo bên cạnh, vừa mới đến dưới chân núi, hàn khí đã xông tới phía họ.

Mộc Khuynh Cuồng run rẩy một chút, nơi này thật lạnh, điều này làm nàng nhớ tới cái ôm của Ngân Đồng, ngực của hắn dường như còn làm cho người ta cảm thấy lạnh hơn cả nơi này, thật không biết tại sao cơ thể của hắn lạnh như vậy.

Nàng lắc đầu, tại sao lại nhớ tới hắn, tên hỗn đản kia nhất định đã quên mất nàng, nếu không vì sao không đến tìm nàng.

Đột nhiên, nàng nhíu mày, hắn không đến tìm nàng coi như xong, dù sao khối ngọc bội kia rất đáng tiền, vì sao, nàng lại muốn gặp lại hắn, nàng muốn biết chuyện của hắn đã giải quyết chưa, có tìm được người nhà của hắn hay không.

"Khuynh Cuồng, Hàn Băng Đàm là một cái động ở trên đỉnh núi, ngươi tự mình đi đi! Nếu như vận khí ngươi tốt, quái nhân kia không có ở đây, ngươi liền tiến vào trong Hàn Băng Đàm ngâm trong đó, nếu cơ thể ngươi chảy máu đen, vậy giải thích rõ hữu dụng đối với ngươi, nếu như không chảy ra máu đen, vậy thì vô ích." Thường Thanh Thiên mấp máy môi nói, hắn cũng không muốn đối mặt với quái nhân kia.

"Sư huynh, ngươi sợ chết như vậy sao?" Lam Mị thấy Thường Thanh Thiên không đi cùng Mộc Khuynh Cuồng liền bất mãn hừ lạnh nói.

Thường Thanh Thiên xù lông, cả giận nói, "Ngươi mới sợ chết, ta sợ lạnh."

Lam Mị nhướng mày châm biếm, "Vậy trước kia sao ngươi có thể chạy vào trong Hàn Băng Đàm."